Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1054 - Chương 1054: Bây Giờ Đã Có Thể Chứng Minh Rồi? 2

Chương 1054: Bây giờ đã có thể chứng minh rồi? 2 Chương 1054: Bây giờ đã có thể chứng minh rồi? 2

“Ngươi muốn chứng minh điều gì?” Lục Diệp không tin trước khi hai người này đến đây hắn chưa từng xem qua bức họa hay hình ảnh của mình.

Võ Tuấn nói: “Nghe nói bên cạnh Lục Nhất Diệp có một con thú nhỏ màu trắng, một tấc cũng không rời, dường như ta không nhìn thấy.”

“Nó không ở chỗ này.”

Y Y muốn đưa Đào Chính Vũ trở về trụ sở, Hổ Phách nhất định phải đi theo, một linh một yêu là quan hệ bạn sinh, không có cách nào tách ra quá xa.

“Tu sĩ Vân Hà cưỡng ép xông vào chiến trường Linh Khê, sau khi giết người sẽ bị Thiên Cơ trừng phạt, Diệt Hồn Thần Lôi quấn thân, ta cũng không nhìn thấy dấu vết Diệt Hồn Thần Lôi, ngươi làm sao chứng minh ngươi là Lục Nhất Diệp?” Võ Tuấn thừa cơ truy kích, bất luận thế nào, khẳng định phải ra oai phủ đầu, nhất định phải để Lục Nhất Diệp biết rõ, Vạn Ma Lĩnh không phải quả hồng mềm hắn tùy tiện nắn bóp.

Chủ yếu nhất chính là, Vũ Tuấn muốn biết rốt cuộc Lục Diệp dùng phương pháp gì để áp chế thiên cơ trừng trị, nếu như có thể hiểu rõ điều này, cái giá phải trả có lớn hơn nữa cũng đáng giá.

“Keng...” Tiếng động nhẹ vang lên, Bàn Sơn đao rời vỏ, ánh đao sáng như tuyết lấp lóe liên tục, ba đường đao như trăng lưỡi liềm chém ra, đánh thẳng về phía Vũ Tuấn.

Vũ Tuấn không nghĩ tới Lục Diệp lại ra tay với gã, mắt thấy đao mang chém tới ba nhát, sắc mặt trầm xuống, lúc này sử dụng linh lực và khí huyết hộ thân.

Hắn là thể tu, hơn nữa là thể tu Chân Hồ cảnh, đã qua giai đoạn mượn nhờ linh khí phòng hộ, khí lực của bản thân hắn chính là phòng hộ mạnh nhất.

Đốc đốc đốc ba tiếng trầm đục, bên ngoài thân Vũ Tuấn linh quang chớp động, cả người bị ba đạo đao mang kia mạnh mẽ chém liên tục lui mấy bước mới ổn định thân hình.

Sắc mặt lập tức tối lại.

Ngay cả Vân Khuynh Nguyệt ở một bên quan sát cũng lộ vẻ kinh hãi.

Lúc này mới hiểu được, lời đồn đãi không sai, Lục Nhất Diệp này thật sự có thực lực cấp bá chủ.

Ba đạo đao mang như vậy đã vượt ra khỏi nhận thức của nàng đối với thực lực tu sĩ Linh Khê cảnh có thể phát huy ra.

“Hiện tại đã có thể chứng minh rồi?”

Lục Diệp từ từ thu đao.

Vũ Tuấn không nói một lời, trong lòng hoảng sợ. Mặc dù chỉ là ba đạo đao mang nhưng cũng để cho hắn ta khiếp sợ, nếu thật sự đánh nhau với thực lực mà hắn hiện tại có thể phát huy ra, ở trên tay Lục Nhất Diệp tuyệt đối không chống đỡ nổi ba chiêu.

Hậu sinh khả uý!

“Lục đạo hữu bớt giận, quả thật trước đây ta và Vũ sư huynh chưa từng gặp qua Lục đạo hữu, hơn nữa hôm nay đến đây, sự tình trọng đại, Vũ sư huynh chỉ là cẩn thận làm việc, cũng không có ác ý.” Nói như vậy, nàng còn dịu dàng hành lễ với Lục Diệp: “Tuyết Vũ Tông Vân Khuynh Nguyệt ra mắt Lục đạo hữu.”

Vũ Tuấn cũng không cam lòng chắp tay, buồn bực nói: “Phong Vân Phủ, Vũ Tuấn”

Ở trên bản đồ Tuyết Vũ Tông và Phong Vân Phủ, Lục Diệp đã gặp qua mười phần, hai nhà đều là tông môn nhất phẩm, một cái là Lôi Châu, một cái là U Châu, những thứ này ở trên bản đồ mười phần đều có đánh dấu.

Lục Diệp hơi hơi gật đầu, đáp lễ lại: “Bích Huyết tông, Lục Diệp.”

Cho dù thân ở trận doanh đối lập nhưng người ta tốt xấu gì cũng là cường giả trên Chân Hồ, chủ động hành lễ, hắn cũng không thể biểu hiện không có cấp bậc lễ nghĩa.

“Hai vị tới đây có chuyện gì? Thoạt nhìn không giống như là đưa đồ.” Lục Diệp nói thẳng.

Vân Khuynh Nguyệt nói: “Thật không dám giấu giếm, đối với yêu cầu của đạo hữu đưa ra, các đại tu Thần Hải cảnh còn đang bàn bạc xem có đáp ứng hay không, dù sao loại chuyện này trước kia đã từng phát sinh một lần, lần đó là Vạn Ma lĩnh thỏa hiệp cầu toàn, vốn tưởng rằng đạo hữu sau khi rời khỏi Linh Khê chiến trường sẽ không trở lại nữa, lại không nghĩ chỉ mấy tháng, chuyện đã từng phát sinh thêm một lần nữa, các đại tu Thần hải cảnh thật sự khó có thể tiếp nhận được.”

Chủ yếu là không nghĩ tới sau khi tấn thăng Vân Hà cảnh, Lục Diệp còn có thể giết người không kiêng nể gì ở Linh Khê chiến trường, dưới tình huống bình thường, tu sĩ cao cấp mạnh mẽ xâm nhập Linh Khê chiến trường đều bó tay bó chân, Lục Diệp hết lần này tới lần khác có thể không kiêng nể gì cả.

“Ta cùng Vũ sư huynh phụng mệnh của rất nhiều đại tu Thần Hải cảnh cố ý tới đây, cùng Lục đạo hữu thảo luận một phương án hai bên đều có thể tiếp nhận.”

Lục Diệp nhìn Vân Khuynh Nguyệt không chớp mắt, Lục Diệp mỉm cười đáp lại.

“Các ngươi muốn thảo luận như thế nào?”

Vân Khuynh Nguyệt nói: “Bất kể như thế nào, Lục đạo hữu lần này coi như là ỷ lớn hiếp nhỏ, trên chiến trường đều có quy củ, đạo hữu dùng tu vi Vân Hà cảnh mạnh mẽ giết vào chiến trường Linh Khê, còn phá trụ sở của hai đại tông môn Vạn Ma lĩnh, quả thật có chút không nên, nếu các tu sĩ thế lực lớn đều làm việc như thế vậy sau này Linh Khê chiến trường chẳng phải là rối loạn rồi? Đạo hữu cảm thấy thế nào?”

“Trong thiên hạ này, trừ ta ra còn có ai có bản lĩnh này?”

Vân Khuynh Nguyệt lập tức nghẹn lời, đây mới là vấn đề khiến Vạn Ma lĩnh không thể giải quyết, vấn đề này không giải quyết bọn họ vĩnh viễn không có tư cách đàm phán ngang hàng với Lục Diệp.

“Vạn Ma Lĩnh nếu có ai muốn học ta, rất có thể noi theo, không cần kiêng kị gì. Ta có bản lĩnh này cho nên ta chế định quy củ, không có bản lĩnh thì ngoan ngoãn tuân thủ, còn lấy lớn hiếp nhỏ... Nói về tuổi tác, phần lớn những tu sĩ trong vòng hạch tâm tuổi lớn hơn ta, luận tu vi, Thiên Cơ áp chế tu vi của ta đến Thiên Cửu, ta có thể phát huy ra thực lực cũng là Thiên Cửu, sao lại ỷ lớn hiếp nhỏ?”

Vân Khuynh Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng yêu cầu của đạo hữu quả thật quá hà khắc, lần trước các đại tông môn Vạn Ma lĩnh đã chảy máu rất nhiều, nếu như lại xuất hiện một lần nữa, các đại tông môn tất nhiên sẽ không đáp ứng, điểm này, các đại tu Thần Hải cảnh đã đạt thành nhận thức chung, ta biết đạo hữu gặp khó trong khu vực săn bắn, trong lòng buồn bực, tổn thất cực lớn, đưa ra yêu cầu như vậy có thể lý giải, nhưng đạo hữu đã phá nơi trú đóng của hai tông môn, giết không ít người, có thể thư giãn tức giận trong lòng hay không?”

Lục Diệp nhàn nhạt nhìn nàng bằng đôi mắt như ngôi sao: “Nếu Vân đạo hữu nói nhảm thì không cần nhiều lời, ta chỉ ở chỗ này chờ mười ngày.”
Bình Luận (0)
Comment