Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1057 - Chương 1057: Lòng Dạ Hẹp Hòi!

Chương 1057: Lòng dạ hẹp hòi! Chương 1057: Lòng dạ hẹp hòi!

Trên Thiên Kiếm Phong, Lục Diệp khép quyển sách trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Khuynh Nguyệt, ánh mắt bình tĩnh nhưng lời nói ra lại như chém đinh chặt sắt: “Ngươi đi đi, ta không giết ngươi, thuận tiện chuyển lời cho các Thần Hải cảnh, ngày sau chỉ cần Lục mỗ ta còn sống, mỗi nửa năm sẽ đến Linh Khê chiến trường một lần, từ vòng hạch tâm chọn lựa ba mươi tông môn, công phá nơi trú đóng của bọn họ.”

Nói như vậy, hắn từ từ đứng dậy, tế ra linh khí phi hành của mình, nhìn tư thế kia, giống như là muốn trực tiếp xuất phát hành động.

Vân Khuynh Nguyệt quá sợ hãi, vội vàng hô: “Lục đạo hữu chậm đã.”

“Còn chuyện gì nữa?” Lục Diệp nghiêng đầu nhìn nàng.

Vạn Ma Lĩnh muốn sau này hắn không đặt chân đến Linh Khê chiến trường, điều kiện này bất luận như thế nào cũng không thể đáp ứng, cho dù từ sau khi hắn tấn chức Vân Hà xác thực không cần đặt chân đến Linh Khê chiến trường nữa, ngày sau cũng không có khả năng lại dùng người hoặc là người của Linh Khê chiến trường để uy hiếp Vạn Ma Lĩnh, mọi việc một có thể hai không thể ba, tính cả lần này, hắn đã vơ vét Vạn Ma Lĩnh hai lần rồi, nếu lại đến một lần nữa, Vạn Ma Lĩnh bên kia chắc chắn sẽ không thỏa hiệp nữa, đại khái sẽ cùng Lục Diệp liều mạng ngươi chết ta sống.

Nhưng có đặt chân đến Linh Khê chiến trường hay không là ý nguyện chính của hắn, không cần Vạn Ma lĩnh đặt điều kiện cho hắn.

Phía Vạn Ma Lĩnh nhất định phải kiên trì điều kiện này, vậy thật sự không thể thương lượng.

Nhìn Lục Diệp, Vân Khuynh Nguyệt cảm thấy bất lực, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng: “Lục đạo hữu, có thể thương lượng...”

Nàng biết rõ đã nói tới bước này, thân là một phương đàm phán, tuyệt không có bất kỳ dấu vết yếu thế nào, nhưng bây giờ không yếu thế đã không được rồi, người ta lập tức muốn đi rồi, nếu không yếu thế chỉ sợ lập tức sẽ có ba mươi thế lực Vạn Ma lĩnh gặp nạn.

Người ta còn nói cứ nửa năm lại tới một lần, vậy ai chống đỡ nổi?

Thật như thế thì về sau tu sĩ Linh Khê cảnh của tông môn ở giới hạch tâm nào có không gian an ổn tu hành, Linh Khê cảnh là căn cơ của từng tông môn, căn cơ này nếu như bị đứt gãy ảnh hưởng chính là thực lực cùng phát triển tương lai của toàn bộ tông môn.

Lục Diệp đứng trên linh thuyền nhìn Vân Khuynh Nguyệt cũng không nói lời nào.

Vân Khuynh Nguyệt mấp máy đôi môi đỏ mọng, một lúc lâu sau mới nói: “ Trừ khi sau này xuất hiện những chuyện như lần săn bắn này, Lục đạo hữu không được vô duyên vô cớ ra tay với Linh Khê chiến trường!”

So với những điều kiện hà khắc lúc trước thì điều kiện này dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không có hạn chế Lục Diệp ra vào Linh Khê chiến trường, nhưng theo đó là hạn chế điều kiện hắn xuất thủ với các đại tông môn Vạn Ma lĩnh, thế nào cũng xuất hiện sự tình tương tự như khu vực săn bắn lần này.

Mặc dù chỉ đơn giản là một câu nói nhưng Lục Diệp lại có thể hiểu được dụng tâm của Vạn Ma lĩnh.

Hiển nhiên là không từ bỏ ý định chém giết mình.

Trong khu vực săn bắn, nhiều cường giả Vạn Ma Lĩnh tu vi cao hơn Lục Diệp như vậy vây đuổi chặn đường Lục Diệp, kết quả còn sử dụng bí thuật Tầm Tung Bàn khiến cho hắn trốn không thể trốn, giấu không thể giấu, cuối cùng lạc đến kết cục bị hơn mấy trăm ngàn người bao vây, không đề cập tới ân oán của hai đại trận doanh, chuyện này quả thật là do bên Vạn Ma Lĩnh làm quá đáng, Lục Diệp may mắn còn sống sót, trả giá thật lớn chạy tới Linh Khê chiến trường trả đũa, không người nào có thể chỉ trích gì.

Nhưng ngày sau nếu như bên Vạn Ma Lĩnh lại ra tay với Lục Diệp, tất nhiên sẽ càng thêm cẩn thận, tuyệt đối sẽ không lại tạo ra cơ hội cho hắn trả thù.

“Đây là giới hạn cuối cùng của đám Thần Hải cảnh, nếu Lục đạo hữu không thể đáp ứng, vậy thì cứ tự nhiên đi.”

Vân Khuynh Nguyệt nói xong, thấp thỏm nhìn chằm chằm Lục Diệp, cũng không biết hắn có đồng ý hay không.

Lục Diệp bình tĩnh gật đầu: “ Được rồi, còn gì nữa không?”

Mặc dù biết bên Vạn Ma Lĩnh chưa từ bỏ ý đồ muốn chém giết mình, nhưng nói thật, trên đường tu hành nếu không có ma luyện như vậy thì thật sự quá nhàm chán rồi, từ khi bắt đầu bước lên con đường tu hành, Lục Diệp vẫn luôn giao đấu với đối thủ mạnh hơn mình, nhất là sau khi thân phận đệ tử Bích Huyết tông của hắn bại lộ, các loại nhằm vào chưa bao giờ chấm dứt.

Cũng chính là ở bên trong chèn ép ma luyện như vậy hắn mới có thể một đường hát vang tiến mạnh, xưng bá Linh Khê chiến trường.

Phía Vạn Ma lĩnh cũng không có khả năng bởi vì chuyện lần này e ngại ra tay với hắn, hắn càng không có lập trường gì muốn Vạn Ma lĩnh về sau không tiếp tục nhằm vào mình.

Những thứ này đều là ngươi biết ta biết, không cần chỉ ra.

Thấy Lục Diệp đáp ứng, trong lòng Vân Khuynh Nguyệt thở phào một hơi, sắc mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều, tính tình xưa nay của nàng đều nhân từ, thực sự không muốn nhìn thấy quá nhiều máu tươi chảy ra.

“Còn nữa chính là oan có đầu nợ có chủ, ngày sau cho dù Lục đạo hữu muốn trả đũa cũng xin tìm tới chính chủ, không nên liên lụy một ít tông môn vô tội.”

Những tu sĩ trong khu vực săn bắn làm khó Lục Diệp có lai lịch không giống nhau, nhưng có thể xác định không phải tất cả đệ tử của tông môn hạch tâm đều tham dự.

Kết quả Lục Diệp đưa ra điều kiện lần này nhằm vào tất cả tông môn hạch tâm, quả thực khiến không ít thế lực gặp tai bay vạ gió, nhưng lại không giải thích được cái gì, cũng không thể nói đệ tử nhà mình không tham dự việc săn bắn, lại để cho Lục Diệp giơ cao đánh khẽ chứ? Đó chính là làm trò cười cho người.
Bình Luận (0)
Comment