Chương 1076: Dị bảo xuất thế? 2
Chương 1076: Dị bảo xuất thế? 2
Đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, cảnh tượng như thế không còn thấy lạ nữa, bởi vì gần như mỗi đêm có ánh trăng, yêu thú bên kia đều loạn chiến một hồi, đã có rất nhiều yêu thú cường đại chết ở xung quanh Linh Phong.
Lại có tiếng sói tru vang lên, liên tiếp, dần dần vượt qua những tiếng thú rống khác.
Lục Diệp lơ lửng giữa không trung, bình tĩnh nhìn về phía Linh Phong, bốn phía đã không thấy bóng dáng của một tu sĩ nào, nhất thời đau đầu.
Dị tượng là Cự Giáp tu hành mang đến, chẳng những hấp dẫn đông đảo tu sĩ mà còn khiến yêu thú ở bên kia huyết chiến không ngừng, tình cảnh bên kia có chút hỗn loạn.
Đương nhiên tình cảnh của Cự Giáp cũng không tốt lắm.
Lục Diệp suy nghĩ một chút, sau đó lắc mình bay về phía bên kia.
Bất quá không đợi hắn tới gần liền có một bóng đen to lớn từ trên trời giáng xuống, kèm theo bóng tối nhào xuống, còn có một tiếng sét giống như rồng đánh xuống.
Đây rõ ràng là một con Phong Bạo Lôi Ưng, chỉ nhìn từ uy lực công kích của nó, rõ ràng là một con yêu thú tương đương với Vân Hà tầng thứ tám.
Một kích hung mãnh như vậy Lục Diệp tuyệt đối không dám đỡ, lập tức điều khiển linh thuyền rơi thẳng xuống phía dưới, đồng thời xê dịỉca xung quanh.
Nhưng tia sét kia giống như vật sống đuổi theo không dứt.
Chật vật rơi xuống đất, Bàn Sơn Đao ầm ầm rời vỏ, một đao chém về phía tia sét đánh tới.
Thân hình Lục Diệp bay xéo ra ngoài, tia sét kia chạy khắp toàn thân khiến thân thể hắn tê dại một trận.
Sau khi ổn định thân hình thì Lôi Ưng lại đánh tới, Lục Diệp đưa tay chém ra mấy phát cản trở Lôi Ưng, đồng thời đánh tới bên cạnh.
Có hơi thở hôi tanh quanh quẩn ở chóp mũi, đồng thời trên Thiên Phú thụ dấy lên mảng lớn sương mù xám.
Gió từ phía sau đánh úp lại, Lục Diệp vội vàng nghiêng người ngã xuống, trong tầm mắt, một thân ảnh cường tráng lướt qua trước mặt hắn.
Đây rõ ràng là một con rắn độc mai phục ở gần đó.
Nó vốn muốn đánh lén Lục Diệp, kết quả lại bị Lục Diệp tránh đi, thuận thế đánh úp về phía Lôi Ưng.
Hai con yêu thú kích thước cực lớn đấu đá với nhau trong nháy mắt, Ưng gáy không ngừng. Một lát sau, chim ưng bay lên cao, móng vuốt sắc bén cắm vào trong thịt của rắn độc, còn thân thể của rắn độc thì quấn quanh người nó...
Để lại Lục Diệp đứng nguyên tại chỗ đổ mồ hôi lạnh.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, rất nhiều loài khác nhau hội tụ ở chỗ này chiến đấu, lại có tu sĩ gia nhập ở trong đó, trăm dặm địa giới này quả thực loạn như cào cào.
Lục Diệp mới đi về phía trước được mười dặm đã gặp phải vài lần nguy hiểm, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy một tu sĩ Vân Hà cảnh giới tầng thứ bảy bị một con yêu thú đánh chết, bộ dáng như gấu bị đánh chết.
Tình trạng chết thê thảm đến cực điểm!
Không thể đi sâu vào thêm nữa, nơi này quá nguy hiểm, cho dù là tu sĩ Vân Hà tầng thứ chín tới đây cũng chưa chắc có thể bảo đảm an toàn của mình.
Chẳng trách lúc trước nghe đám tu sĩ kia nói đã qua rất nhiều ngày rồi, đến nay cũng không ai biết được dị bảo xuất thế rốt cuộc là cái gì.
Bên này cách linh phong chỗ Cự Giáp đứng không tính là gần mà đã nguy hiểm thế này, có thể tưởng tượng khi tới gần Linh Phong bên kia sẽ là tình huống như thế nào.
Muốn ở dưới tình hình như vậy biết được dị bảo là gì quả thực khó như lên trời.
Hơn nữa ý định của các tu sĩ nhất định sẽ thất bại, bởi vì căn bản không có dị bảo xuất thế, chỉ có Cự Giáp!
Lục Diệp rất tò mò, tình cảnh hỗn loạn như vậy Cự Giáp làm thế nào mà có thể sinh tồn được, chẳng lẽ đám yêu thú không công kích hắn sao?
Cho dù hắn tiến vào chiến trường Vân Hà sớm hơn mình mấy tháng, cho dù yêu đan của hắn có linh lượng dư thừa, tu vi của Cự Giáp cũng sẽ không quá cao.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đám yêu thú có thể thật sự sẽ không công kích Cự Giáp, bởi vì dị tượng do Cự Giáp tu hành mang đến có thể khiến yêu thú cũng được lợi theo, đây cũng là nguyên nhân vì sao lại có nhiều yêu thú tụ tập ở chỗ này như vậy.
Lục Diệp đưa tay đặt trên ấn ký chiến trường, truyền cho Cự Giáp một đạo tin tức, sau đó lặng yên rút lui ra bên ngoài.
Cự Giáp ở chỗ này chờ đợi gần hai tháng cũng không có nguy hiểm, như vậy tối nay tất nhiên cũng có thể bình yên vô sự, đợi sau khi trời sáng để cho hắn tới tìm mình là được.
Bản thân ở gần hắn, hắn cũng không thể lạc đường.
Thời gian trôi qua, trận chiến của các yêu thú vẫn đang tiếp tục, đại đa số tu sĩ đều đã lui ra bởi vì dị tượng đã không còn, điều này có nghĩa rất có thể có người cướp đi bảo vật kia, nếu đã như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không đi mạo hiểm.
Bất quá cũng có tu sĩ tài cao gan lớn thừa dịp hỗn loạn này lấy yêu đan trong lửa.
Bình thường muốn giết một số yêu thú đẳng cấp cao sẽ không dễ dàng, nhưng ở đây lại có cơ hội kiếm lợi.
Ví dụ như giờ phút này, Lục Diệp bỗng dưng nhìn chằm chằm vào trước mặt, cảm nhận sự kỳ diệu của vận mệnh.
Ngay tại phía trước cách hắn không xa, một thân ảnh khổng lồ đang liều mạng lao lên, rõ ràng là Phong Bạo Lôi Ưng lúc trước tập kích hắn.
Trạng thái của Lôi Ưng rõ ràng không tốt, bởi vì có một con rắn độc quấn quanh trên người nó, trên mặt đất tràn đầy máu thú, con rắn kia không có động tĩnh, xác suất lớn là đã chết, nhưng trạng thái của Phong Bạo Lôi Ưng cũng không khá hơn chút nào, Lục Diệp có thể cảm giác được sự sống của nó đang nhanh chóng trôi qua, ở bên ngoài thân nó bao phủ một tầng khí tức màu xanh lục nhàn nhạt.
Đây rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.
Lục Diệp không nghĩ tới bản thân rút khỏi phía này lại đụng phải hai con yêu thú kia.
Sau khi Lục Diệp quan sát kỹ một hồi, xác định Phong Bạo Lôi Ưng đã hết sức, hắn lập tức xách đao tiến lên phía trước.
Sát khí kinh động đến con Lôi Ưng đang giãy dụa, ánh mắt sắc bén quét tới, cho dù tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc cũng thể hiện rõ sự uy nghiêm của Vương Giả.
Bàn Sơn Đao ra khỏi vỏ, Lục Diệp kéo đao mà đi, dễ dàng tránh được mấy đạo lôi kích chỉ to bằng chiếc đũa của Lôi Ưng đánh tới, đồng thời nhảy lên cao, trường đao chém xuống.
Tiếng ưng kêu thê lương vang lên, lưỡi đao sắc bén chém qua đầu chim ưng, máu tươi phun ra phóng lên trời.