Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1080 - Chương 1080: Hồi Thiên Cốc... 2

Chương 1080: Hồi Thiên Cốc... 2 Chương 1080: Hồi Thiên Cốc... 2

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bầy sói đối với Cự Giáp phải đủ trung thành! Nếu như không đủ độ trung thành, vây quanh một đàn sói như vậy, cho dù là ai cũng không có cảm giác an toàn.

Bất quá từ tình huống trước mắt, độ trung thành của bầy sói đối với Cự Giáp là không vấn đề gì, dù sao chúng nó còn muốn mượn lúc Cự Giáp tu hành để tăng lên thực lực của đàn.

“Hồ Phách, bảo nó dẫn chúng ta đi tìm một vị trí an toàn.”

Hổ Phách khẽ gầm lên với con sói đầu đàn, thỉnh thoảng lại có tiếng con sói đáp lại rồi lại ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, trong mắt nó tràn đầy tính người.

Trong giây lát, con sói mới quay người lại cúi đầu đem Cự Giáp đứng ở bên cạnh nó ủi lên lưng mình, bước đi mạnh mẽ, hướng chỗ sâu trong rừng rậm lao đi.

Hơn trăm con sói đuổi theo phía sau.

Lục Diệp cũng trèo lên lưng hổ, sau đó sải bước đi tới bên cạnh con sói, đứng song song với nó.

Một đường bay nhanh, không ngừng đi sâu vào bên trong Thái Mãng sơn, Lục Diệp lấy ra bản đồ đối chiếu.

Vị trí hiện tại đã là vị trí tương đối sâu ở Thái Mãng sơn, yêu thú xuất hiện ở vị trí này cũng không quá yếu, ngày bình thường nếu có tu sĩ đến đây tất nhiên sẽ không an toàn, không chừng lúc nào đó sẽ có yêu thú ẩn nấp tập kích ra.

Nhưng đàn sói đi qua lại không có bất kỳ một yêu thú nào dám ló đầu ra khiêu khích.

Thậm chí Lục Diệp còn nhìn thấy một con Yêu thú có khí tức hùng hồn tránh xa đàn sói, thẳng đến khi bầy sói rời đi, Yêu thú kia mới rống lên vài tiếng tượng trưng, giống như đang trút hết sự bất mãn khi bầy sói xâm nhập vào lãnh địa của nó.

Hơn nửa ngày sau, bầy sói ngừng lại trong một sơn cốc.

Trong sơn cốc phong cảnh đẹp như tranh vẽ, đóa hoa đủ mọi màu sắc tranh nhau khoe sắc, chim hót liên tục không dứt.

Phạm vi sơn cốc rất lớn, ba mặt núi vây quanh, trong đó mặt lưng dựa vào một vách núi, từ đỉnh vách núi có thác nước rơi xuống, tiếng ầm ầm không dứt bên tai, ngẩng đầu nhìn lại, bọt nước bắn tung tóe dưới ánh mắt chiếu rọi ra ánh sáng bảy màu.

Dưới thác nước có một dòng sông, bên cạnh dòng sông còn có rất nhiều dã thú đang uống nước.

“Thật đẹp a!” Đứng trên đầu Hổ Phách, Y Y nhìn thác nước và cầu vồng kia.

Có rất ít người biết trong Thái Mãng sơn lại có một cảnh đẹp như vậy.

Lục Diệp dò xét bản đồ, trên bản đồ đánh dấu nơi này là Thiên Cốc.

Ngự khí bay lượn một vòng quanh sơn cốc, không nhìn thấy dấu vết Yêu thú ẩn hiện.

Là nơi tốt, chẳng những phong cảnh tuyệt đẹp, hoàn cảnh hợp lòng người, mà hơn nữa còn có phòng hộ thiên nhiên, ngày sau Cự Giáp tu hành dù sinh ra một ít dị tượng cũng rất dễ dàng bị bốn phía sơn cốc che lấp, không đến mức gây ra động tĩnh lớn như vậy.

“Lục Diệp, Lục Diệp.” Y Y hoan hô: “Chúng ta chọn Linh Địa ở đây đi?”

Nàng rõ ràng cũng có tâm tư này.

Lục Diệp gật đầu: “Ta truyền tin cho Tứ sư huynh.”

Đưa tay điểm vào trong dấu ấn chiến trường, một đạo tin tức truyền ra: “Tứ sư huynh, chuyện Linh Địa có manh mối gì không?”

Lý Bá Tiên nhanh chóng trả lời: “Tiểu sư đệ chớ vội, đang tìm kiếm.”

“Bên ta có một nơi thích hợp.”

“Ồ? Tiểu sư đệ tìm được rồi? Vị trí ở đâu?”

“Thái Mãng sơn, về Thiên cốc.”

Đợi một lát, Lý Bá Tiên không có hồi âm, nghĩ đến là đang điều tra bản đồ của mình, đối chiếu vị trí cụ thể của Thiên Cốc.

Qua một hồi lâu, Lý Bá Tiên mới trả lời: “Tiểu sư đệ, vị trí này xâm nhập quá sâu vào Thái Mãng Sơn, nơi đó không an toàn, nếu thật sự bố trí linh địa ở nơi đó ngược lại có thể giảm bớt nguy hiểm bị người phát hiện, nhưng yêu thú bên kia cũng không phải dễ trêu.”

“Tình huống có chút phức tạp, sư huynh và Phong sư tỷ đi tới tụ hợp với ta. Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”

“Được.” Lý Bá Tiên không hỏi quá nhiều, Lục Diệp gọi hắn tới tụ hợp, lúc này hắn ta liền cùng Phong Nguyệt Thiền khởi hành đi về phía bên này.

Kết thúc truyền tin, Y Y hỏi: “Tứ sư huynh nói thế nào?”

“Bọn họ đang trên đường chạy tới, nghĩ đến cần mấy ngày, thừa dịp mấy ngày này chúng ta trước làm quen nơi này một chút, tìm hiểu một chút hoàn cảnh bốn phía, nhìn kỹ xem nơi này có thích hợp đặt linh địa hay không.”

“Ừm.”

Lục Diệp đã có quyết định, lập tức hành động. Mặc dù lúc trước hắn dạo qua một vòng quanh sơn cốc không phát hiện được bất cứ thứ gì đặc biệt nhưng vẫn cần phải cẩn thận hơn một chút. Dù sao có một số yêu thú trời sinh giỏi về ẩn nấp, bản lĩnh trời sinh này còn lợi hại hơn so với Quỷ tu ẩn nấp.

Cự Giáp cũng điều tra bốn phía.

Đáng nhắc tới chính là, hắn đi tới chỗ nào, bầy sói liền cùng đi vào chỗ đó, nhất là con sói đầu đàn, một đôi mắt luôn luôn không rời Cự Giáp, giống như sợ hắn chạy.

Gần nửa ngày sau, phạm vi trăm dặm địa giới đều bị Lục Diệp điều tra rõ ràng, xác định nơi này quả thật không có nguy hiểm gì, ngoại trừ một ít dã thú ra thì cũng không có dấu vết yêu thú cường đại khác lui tới.

Màn đêm buông xuống, trăng tròn nhô lên cao.

Bầy sói tụ tập bên cạnh Cự Giáp, một đôi mắt trông mong nhìn hắn, hiển nhiên là chờ cùng hắn tu hành.

Nhưng mà Cự Giáp nào có tâm tư tu hành, hắn đang cùng Lục Diệp vây quanh bên cạnh đống lửa, nhìn chằm chằm vào miếng thịt rắn đang nướng trên đống lửa xì xì chảy mỡ, miệng lớn nuốt nước miếng.

Từ sau khi tách ra khỏi Lục Diệp hắn vẫn luôn nhìn trời nhìn đất, nhất là hai tháng gần đây, hắn vẫn luôn ở trong trạng thái yên lặng, đã thật lâu không có ăn uống no say.

Hổ Phách cũng ở một bên há to miệng ăn thịt tươi, một mảng lớn thịt rắn nhanh chóng chui vào trong bụng nó, nó vẫn còn chưa thỏa mãn, chạy đến bên cạnh Lục Diệp lấy cái đầu to ra chắp tay với hắn, sau đó Lục Diệp lại lấy ra một miếng thịt rắn khác.

Rất nhanh, thịt rắn đã được nướng chín, Lục Diệp cùng Cự Giáp chia ra ăn. Mặc dù thể hình của hai người có sự khác biệt cực lớn nhưng lượng đồ ăn cũng không khác nhau quá nhiều, ngay cả xương rắn cũng bị cắn kêu răng rắc, bỏ vào trong bụng.
Bình Luận (0)
Comment