Chương 1092: Theo dấu vết tìm tới. 2
Chương 1092: Theo dấu vết tìm tới. 2
Lúc trước biết được Lý Bá Tiên tiến vào Vân Hà chiến trường, hắn luôn đi tìm kiếm tung tích của đối phương, chỉ tiếc chiến trường Vân Hà quá lớn, muốn ở nơi như vậy tìm kiếm một người quả thực như mò kim đáy biển.
Có điều Lục Diệp và Lý Bá Tiên có quan hệ khăng khít, nếu có thể bắt được Lục Diệp, Lý Bá Tiên nhất định sẽ không mặc kệ.
Lúc trước ở trong khu vực săn bắn, hắn ra tay đối phó Lục Diệp cũng có một phần nguyên nhân này.
Biển người mênh mông, ba người này có thể hội tụ cùng một chỗ, tự nhiên không phải là trùng hợp gì mà là do Đàm Thánh chỉ dẫn lần hành động này nhằm vào Lục Diệp, Ngụy Khuyết và Hạ Lương đều là hắn mời tới.
Không có mời nhiều người hơn nữa bởi vì đối phó với một Lục Nhất Diệp, ba người bọn họ đã đủ rồi, nhiều người như lần trước thì đã sao, cuối cùng còn không phải để đối phương chạy thoát sao.
Hơn nữa lần trước đối phương có thể đào thoát, nguyên nhân là Kim Thân Lệnh, có vật kia bảo vệ, ai cũng không phá vỡ được phòng hộ, nhưng Kim Thân Lệnh này Lục Nhất Diệp không có khả năng có thêm khối thứ hai, cho nên chỉ cần có thể tìm được hành tung của hắn, như vậy nhất định có thể chém giết hắn!
Trong khi phi hành, Ngụy Khuyết mở miệng: “ Đàm huynh, có thể xác định Lục Nhất Diệp kia đã tiến vào Thái Mãng Sơn?”
Đàm Thánh không nói, từ trong ngực lấy ra một đồ vật như la bàn, cúi đầu điều tra, lúc này mới nói: “Xác định.”
La bàn kia thoạt nhìn không khác gì bàn truy tung nhưng trên thực tế hiệu quả kém xa bàn truy tung. Bàn truy tung có thể chỉ dẫn vị trí người bị truy tung rõ ràng, cho phương hướng cực kỳ rõ ràng, hơn nữa khoảng cách càng gần thì phản ứng trên bàn truy tung càng mãnh liệt, nhưng linh khí la bàn trong tay Đàm Thánh lại không được.
Nó chỉ có thể chỉ ra một phía đại khái.
Nghiêm túc mà nói, thứ này chính là một bản sao cắt xén của bàn truy tung.
Nhưng dù vậy, thứ này giá trị cũng cực kỳ đắt đỏ, trong toàn bộ Cửu Châu là vật hiếm có.
Là Tân Nguyệt Môn bên kia sử dụng một cái giá lớn mua lại từ trong Thiên Cơ thương minh, sau đó để cho đệ tử đưa vào chiến trường Vân Hà giao cho Đàm Thánh.
Chỉ vì thứ này dùng để tìm kiếm tung tích của Lục Diệp, báo thù cho trụ sở tông môn bị phá và các đệ tử bị giết.
Cho nên cho dù nó chỉ là bản cắt xén của bàn truy tung, chỉ thị phương hướng đại khái vẫn không có vấn đề gì, ba người cũng chính là theo chỉ thị của la bàn này, một đường đi đến Thái Mãng Sơn.
“Lục Nhất Diệp kia chỉ có tu vi tầng thứ ba, cho dù hắn được ban thưởng từ Sát Lục Bảng, cho dù bây giờ hắn là cảnh giới tầng thứ tư... tiến vào Thái Mãng sơn cũng không phải lựa chọn sáng suốt, hắn tới nơi này làm gì?”
“Trải qua rèn luyện, tu hành, chung quy có lý do.” Đàm Thánh thuận miệng trả lời, “Hơn nữa không nên quên phần thưởng đệ nhất Sát Lục bảng còn có một phần Tuyền Linh cấp Giáp!”
Ngụy Khuyết nghe vậy vẻ mặt khẽ động: “Ý của Đàm huynh là...”
Đàm Thánh hừ lạnh: “Linh địa Giáp cấp quý giá cỡ nào, Lục Nhất Diệp kia cho dù có được Tuyền Linh Giáp cấp sợ cũng không dám tùy ý sắp xếp, muốn đặt Tuyền Linh nhất định phải tìm một chỗ ẩn nấp. Thái Mãng sơn không thể nghi ngờ là một lựa chọn không tệ, nơi này tuy rằng nguy hiểm rất lớn nhưng chỉ cần hắn may mắn, chưa chắc không thể tìm được nơi thích hợp, giảm bớt nguy cơ bị người khác phát hiện linh địa.”
Ngụy Khuyết nghe vậy con mắt sáng lên: “Nói có lý.”
Nếu là để đặt Tuyền Linh Giáp cấp mới đi vào Thái Mãng Sơn thì giải thích được rồi, nói như vậy, chỉ cần lần này thành công, chẳng những có thể lấy được phần thưởng số lượng lớn mà còn có thể được một phần Tuyền Linh cấp Giáp.
So sánh với phần thưởng của Vạn Ma Lĩnh thì sức hấp dẫn của Tuyền Linh Giáp cấp lại có vẻ mờ nhạt, tóm lại coi như thêm một lợi ích đi.
“Còn có Hạ Lương huynh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nói không chừng Lý Bá Tiên đang ở bên cạnh Lục Diệp.” Đàm Thánh lại nói ra lời kinh người.
Ánh mắt Hạ Lương vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên sắc bén hơn rất nhiều: “Nghĩa là sao?”
“Bây giờ tu sĩ Vân Hà cảnh của Bích Huyết tông chỉ lác đác vài người, Lục Nhất Diệp kia không có khả năng độc chiếm một Linh địa cấp Giáp, mà tình cảnh của Lý Bá Tiên ở Đan Tâm môn chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng, Đan Tâm môn có linh địa của mình nhưng Lý Bá Tiên nào có cơ hội tiến vào trong đó tu hành. Lục Nhất Diệp đã có linh địa cấp Giáp, ngươi nói có mời Lý Bá Tiên cùng đi vào hay không?”
Con ngươi Hạ Lương càng sáng hơn rất nhiều: “Nếu thật như thế vậy thì đúng là vừa ý!”
Tiếng đao bỗng nhiên vang lên, lúc ánh đao sáng như tuyết hiện lên, Hạ Lương đã giống như mũi tên rời cung lao về phía trước, phía trước một có con phi cầm khổng lồ bay thẳng đến, hai bóng người một lớn một nhỏ giao nhau mà qua, mưa máu bay tán loạn khắp trời.
Một con phi cầm mạnh mẽ ngang với Vân Hà tầng thứ bảy lại bị Hạ Lương một đao chém chết.
Ngụy Khuyết hâm mộ không thôi.
Mặc dù đều là Vân Hà tầng thứ chín nhưng tu vi của hắn hoàn toàn không thể nào so sánh được với Hạ Lương, thậm chí ngay cả Đàm Thánh cũng không bằng, nguyên nhân chính là do căn cơ Linh Khê cảnh không đủ vững chắc, tuy rằng ba người bọn họ lúc trước đều dùng ba trăm sáu mươi khiếu để tấn thăng Vân Hà, nhưng bất kể là Đàm Thánh hay Hạ Lương, đều là người nổi danh trên Linh Khê bảng, duy chỉ có Ngụy Khuyết là chưa từng lên được Linh Khê bảng.
Hạ Lương bộc phát chiến ý , Đàm Thánh sốt ruột báo thù, Ngụy Khuyết ý đồ phần thưởng, một ngày này, ba cảnh giới tầng thứ chín tìm dấu vết mà tới, xâm nhập trong Thái Mãng Sơn.
Bên trong Linh địa, Lục Diệp trước sau đâm ba mươi thứ văn xuống yêu thú, lúc này mới vẫy vẫy tay với sói đầu đàn: “Ngày mai lại đến.”
Tâm trí tiêu hao quá nhiều, phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể khôi phục.
Mà hắn đâm xuống cũng không phải tất cả đều là linh văn sắc bén, cũng có một phần là ngự thủ cùng phong hành.
Lựa chọn loại linh văn nào là chuyện của sói đầu đàn, Lục Diệp tổng kết ra một quy luật, đó chính là trên tu vi tầng thứ năm, không bao gồm tầng thứ năm, đều là Linh văn sắc bén, phía dưới, hoặc là Ngự Thủ, hoặc là Phong Hành.
Vị trí đâm thứ văn ngự thủ là trên bụng sói, Phong Hành ở chân sói.
Sói đầu đàn có lựa chọn như vậy, không thể nghi ngờ là muốn cho một ít con sói thực lực yếu hơn trong tộc có đủ sức tự bảo vệ mình.