Chương 1093: Vũ đại sư!
Chương 1093: Vũ đại sư!
Mỗi ngày ngoại trừ giúp đàn sói đâm xuống thứ văn, thời gian còn lại của Lục Diệp đều dùng để tu hành đọc sách, hiện giờ linh khí trời bên trong linh địa đã hoàn toàn ổn định lại, hoàn cảnh tu hành vô cùng tốt, hơn nữa còn nuốt Nguyên Linh đan, có thể nói hiệu suất tu hành của Lục Diệp đã đạt cao nhất từ trước tới nay.
Đương nhiên dù là như thế cũng không có cách nào so sánh với sử dụng linh ký tu hành.
Đối với tu sĩ mà nói, sử dụng linh ký tu hành vĩnh viễn là phương thức tăng lên tu vi nhanh nhất.
Loáng một cái ba ngày sau, tất cả con sói đều có các thứ văn khác nhau.
Mà trong ba ngày này, Lục Diệp cũng lấy được hơn mười viên yêu đan từ đàn sói, đều là bầy sói ra ngoài săn bắt mang về, phẩm chất yêu đan có cao có thấp, tổng thể mà nói cũng không tệ lắm.
Khi một con sói cuối cùng được đâm thứ văn, toàn bộ bầy sói bỗng nhiên tụ tập lại với nhau, thân ảnh cao lớn của nó trong bầy sói cực kỳ dễ làm người khác chú ý, nó ngửa mặt lên trời tru dài một tiếng, đàn sói tru đáp lại.
Ngay sau đó, con sói quay người dẫn bầy sói của mình cất bước chạy như bay, lao ra khỏi Hồi Thiên Cốc.
Lục Diệp nhìn lấy cái gọi là kỳ lạ, không biết bầy sói này muốn làm gì.
Đoạn thời gian gần đây, bầy sói tuy có ra ngoài săn mồi nhưng chưa từng đi ra qua toàn bộ, nhiều lắm chỉ là phân ra một nhóm sói chịu trách nhiệm săn bắt, đại đa số đều ở lại trong sơn cốc.
Hôm nay tình huống rời đi toàn bộ như vậy vẫn là lần đầu.
Hơn nữa nhìn tư thế bầy sói rời đi rất có cảm giác như một đại quân xuất chinh.
Bọn chúng không phải là đi tìm Yêu thú nào đó để báo thù chứ? Trong lòng Lục Diệp thầm nghĩ.
Một bầy sói như vậy, thực lực tất nhiên cường đại, nhưng ở bên trong Thái Mãng Sơn chưa chắc đã không có địch, trước kia có lẽ chúng đã từng thiệt thòi dưới tay địch nhân nào đó cho nên chúng mới nhờ Cự Giáp tu hành để tăng lên thực lực tộc đàn. Hiện nay lại được Lục Diệp đâm xuống linh văn, thực lực tổng thể không dám nói tăng lên quá nhiều, hai ba phần thì có khiến chúng có lòng tin báo thù.
Đương nhiên, có phải như vậy hay không Lục Diệp cũng không rõ lắm.
Đến ban đêm bầy sói vẫn chưa về.
Lục Diệp nướng thịt rắn xong lại tùy ý ăn một chút, sau đó hắn đứng dậy đi tới trước Thiên Cơ trụ, giơ tay ấn lên, kết nối với Thiên Cơ bảo khố.
Rất nhanh, hắn liền xuất hiện trong phòng nhỏ ủy thác linh khí thăng phẩm.
Đã đến thời gian ước định với phụ nhân kia.
Khiến hắn cảm thấy hoang mang chính là đợi hơn một canh giờ cũng không thấy bóng dáng đối phương.
Lục Diệp cũng không lo lắng đối phương sẽ lấy Bàn Sơn Đao của mình, hai bên đã ký xong Thiên Cơ Khế, nếu như thời hạn đến mà đối phương không kịp đưa Bàn Sơn Đao qua, khẳng định sẽ bị Thiên Cơ trừng phạt, cho dù đối phương là Chân Hồ thậm chí là Thần Hải Cảnh cũng tuyệt đối không chịu nổi.
Cho nên chỉ cần đối phương không chết, bất luận thế nào cũng sẽ đưa Bàn Sơn Đao tới.
Nhưng nếu đối phương chết, vậy thì phiền phức rồi, Bàn Sơn Đao đi theo Lục Diệp đã nhiều năm, sớm đã bị người ta khắc hình đao, cho dù hắn đã tìm được một thanh trường đao giống như đúc cũng sẽ ảnh hưởng đến thực lực của hắn phát huy.
Sẽ không trùng hợp như vậy, đối phương thật sự chết rồi chứ?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mắt thấy thời hạn sắp đến, không gian trước mắt Lục Diệp bỗng nhiên vặn vẹo một hồi, ngay sau đó, thân ảnh vị phụ nhân kia lộ ra.
Lục Diệp ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt đối phương có chút tái nhợt, khóe miệng mơ hồ còn có vết máu chưa khô, hiển nhiên là vừa mới cùng người nào đại chiến một trận, hơn nữa còn bị thương.
Nhìn thấy Lục Diệp chờ ở chỗ này, phụ nhân kia thở phào một hơi, ngực cao lên một chút, sau đó nàng đặt Bàn Sơn Đao ở trên bàn trước mặt, tiếp tục dùng giọng nói già nua kia mê hoặc Lục Diệp: “May mắn không chết, ngươi kiểm tra một chút đi.”
Lục Diệp nắm Bàn Sơn Đao lên tùy ý ước lượng một chút, phát hiện trọng lượng quả thật nặng hơn trước gấp đôi, cảm giác vừa vặn.
Rút đao ra khỏi vỏ, thân đao vốn đen kịt lại càng thêm đen, nhưng trong bóng tối lại tăng thêm một cảm giác sắc bén, tâm trí bắt đầu khởi động, dò xét đủ loại cấm chế trên thân đao.
Hai mươi bảy đạo cấm chế không sai.
Tất cả yêu cầu đều được thỏa mãn, về phần sức mạnh của Bàn Sơn đao tăng lên bao nhiêu, vậy thì phải kiểm nghiệm trong thực chiến.
Chẳng qua Bàn Sơn Đao từ hạ phẩm thăng trung phẩm đã xuất ra từ tay đối phương, lần này trung phẩm thăng thượng phẩm có lẽ cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, điều kiện tiên quyết là hai bên từng có hợp tác, Lục Diệp vẫn tương đối yên tâm với tay nghề của phụ nhân này.
“Không thành vấn đề.” Lục Diệp gật đầu xác định, lúc dứt lời, Thiên Cơ khế có hiệu lực, trên mu bàn tay hơi nóng lên, công huân ước định đã bị khấu trừ.
Sau khi giao dịch đã thành, Lục Diệp không cần thiết phải tiếp tục ở lại nữa, hắn cũng không muốn biết rốt cuộc nàng bị thương như thế nào, càng không cần phải hỏi thăm tránh để lộ ra bí mật của mình.
Trước lúc hắn đi, phụ nhân bỗng nhiên hô: “Tiểu hữu dừng bước.”
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn nàng.
“Tiểu hữu là Vân Hà cảnh đúng không?”
“Đúng vậy.” Phẩm chất của Bàn Sơn đao nằm ở đây, đối phương tất nhiên có thể dễ dàng đoán ra điểm này.
“Tiểu hữu ngày sau hẳn là sẽ tăng phẩm cấp của đao này lên cực phẩm?”
“Có thể.”
“Vậy đừng ngại lưu lại dấu ấn của lão phu, nếu có nhu cầu có thể trực tiếp đưa tin cho lão phu, như vậy cũng tránh được rất nhiều phiền toái cho tiểu hữu.”
Đề nghị này của đối phương cũng nằm ngoài dự kiến của Lục Diệp, nhưng nhìn bộ dáng của nàng dường như là muốn kiếm một khoản lớn trên người hắn.
Cũng không có gì đáng trách, dù sao về sau khi thăng phẩm còn cần tới nơi này ủy thác, nếu có quen biết, ngược lại có thể giảm bớt một ít phiền toái.