Chương 1106: Tranh Sát 2
Chương 1106: Tranh Sát 2
Có một nhóm sói dưới sự chỉ huy của sói đầu đàn cùng Lục Diệp chạy ra ngoài, hiển nhiên là muốn trợ giúp, nhưng chỉ sau nửa canh giờ, đám sói này lại trở về.
Không thể ngự không là điều không tốt, dù cho bọn chúng có chạy nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng ngự khí phi hành, đuổi theo một hồi cũng không thấy bóng dáng đám người Lục Diệp, đám sói chỉ có thể trở về.
Lúc này Phong Nguyệt Thiền cũng băng bó xong vết thương cho Cự Giáp, thương thế của Cự Giáp làm người ta sợ hãi nhưng kỳ thật không đáng ngại, chỉ cần tu dưỡng một hai ngày là có thể khôi phục.
Nàng không biết tình huống của Lý Bá Tiên và Lục Diệp bên kia như thế nào, nàng thử đưa tin nhưng không có hồi âm, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Vào lúc này, Lục Diệp và Lý Bá Tiên đã đuổi theo mấy trăm dặm, Đàm Thánh và Hạ Lương trốn chạy phía trước từ đầu đến cuối không có ý dừng lại, chỉ liều mạng chạy về phía trước, máu tươi trên người không chảy ra, điều này càng khiến Lục Diệp xác định, trạng thái của hai người này thật sự không ổn.
Nếu không hai tên cảnh giới tầng thứ chín không có lý nào lại biểu hiện chật vật như vậy.
Nhớ ngày đó ở trong khu vực săn bắn, Lục Diệp bị bọn họ đuổi theo, lên trời không đường xuống đất không cửa, cách gần hai tháng, tình huống lại hoàn toàn trái ngược, quả thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy thay phiên nhau lưu chuyển.
Trong lúc chạy trốn, Đàm Thánh giận dữ hét lên: “Lục Nhất Diệp, dừng tay đi, tiếp tục như vậy ai cũng không có kết cục tốt!”
Nơi này đã là vị trí rất sâu trong Thái Mãng Sơn, rất nhiều yêu thú cường đại chiếm giữ, ngày thường dù cho có tu sĩ đi vào cũng đều là lén lút, không dám gây ra động tĩnh quá lớn, miễn cho kinh động đến yêu thú gì đó.
Mấy người chạy trốn như vậy gây ra động tĩnh không nhỏ, nếu kinh động đến một số yêu thú cường đại, Đàm Thánh và Hạ Lương tất nhiên sẽ không có kết quả tốt, Lục Diệp và Lý Bá Tiên cũng vậy.
Cho nên phương pháp đối phó tốt nhất chính là Lục Diệp dừng tay để bọn họ chạy trốn.
Nhưng đối mặt với tiếng quát của Đàm Thánh, Lục Diệp hoàn toàn không quan tâm.
Cơ hội khó có được như vậy nếu bỏ qua, ngày sau ở chiến trường Vân Hà không thể giết được hai người này, hai người này đều là Vân Hà tầng thứ chín, tùy lúc có thể tấn thăng Chân Hồ, một khi bọn họ tấn thăng Chân Hồ, thế tất phải thoát ly chiến trường Vân Hà.
Lục Diệp ở trong khu vực săn bắn bị bọn họ đuổi giết đến cùng đường, phần thù hận này hắn ghi tạc trong lòng, hơn nữa, bọn họ đã tìm được Linh địa, lần này nếu không đuổi cùng giết tận, vị trí Linh địa nhất định sẽ bại lộ ra ngoài, sau này nói không chừng sẽ có một chút phiền toái.
Ngụy Khuyết đã chết, chỉ cần có thể giết hai người này, như vậy linh địa tồn tại ít nhất sẽ không bại lộ.
Lục Diệp kiên định, làm sao có thể sẽ vì một câu nói của hắn mà dao động.
Hơn nữa Đàm Thánh càng nói như vậy thì càng nói rõ tình huống của hắn không ổn, nếu không trực tiếp dừng lại, đánh một trận là được.
“Lục Nhất Diệp, không nên liều mạng, người muốn chúng ta cùng chết sao?” Đàm Thánh lại rống lên một tiếng.
Lục Diệp không nói gì, Lý Bá Tiên lại hừ lạnh một tiếng: “Thật sự có bản lĩnh, liền tới chiến một trận, nhìn xem các ngươi chết hay là sư huynh đệ chúng ta chết!”
Đàm Thánh trốn chạy phía trước thiếu chút nữa cắn nát răng, nghĩ hắn và Hạ Lương đều là tu sĩ Vân Hà tầng thứ chín, ngày thường ở trên chiến trường Vân Hà này không dám ho mưa gọi gió nhưng tối thiểu cũng là một nhóm cường giả cao cấp nhất, nào bị hai Vân Hà tầng bốn tầng năm truy đuổi chật vật như vậy?
Nói ra chỉ sợ không ai tin.
Nhưng mà giờ này ngày này, chuyện ly kỳ như vậy phát sinh ở trên người bọn họ, để cho bọn họ làm sao không phẫn nộ biệt khuất.
Nếu không phải thương thế nghiêm trọng, vậy Lục Nhất Diệp và Lý Bá Tiên làm sao dám làm càn trước mặt bọn họ?
Thật sự là thời điểm cùng bầy sói chiến đấu làm cho thương thế quá nghiêm trọng, dẫn đến hai người bọn họ giờ phút này ngay cả ba phần thực lực ngày thường đều không phát huy ra được, thậm chí không có biện pháp thoát khỏi địch truy kích.
Không chỉ như thế, theo thời gian trôi qua, tình huống của hai người càng ngày càng tệ, tốc độ ngự khí cũng chậm lại.
Tiếp tục như vậy, bị Lục Nhất Diệp và Lý Bá Tiên đuổi kịp cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Hạ huynh!” Đàm Thánh quay đầu nhìn về phía Hạ Lương bên cạnh chỉ thấy vị đao khách cường đại xuất thân Cuồng Đao Môn này sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khí tức hỗn loạn nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như đao.
Lúc trước khi dây dưa với bầy sói, Hạ Lương bị thương còn nghiêm trọng hơn hắn nhiều, bởi vì Hạ Lương thể hiện ra thực lực mạnh hơn hắn cho nên bầy sói bên kia càng nhằm vào Hạ Lương, điều này dẫn đến hơn phân nửa áp lực đều ở trên người Hạ Lương.
Đối mặt với sự trưng cầu của Đàm Thánh, Hạ Lương lạnh lùng thốt ra một chữ: “Chiến!”
Trốn thì trốn không thoát, tiếp tục như vậy, trạng thái của bọn hắn càng ngày càng không tốt, đến thời điểm dầu hết đèn tắt chỉ sợ muốn chiến cũng không có tư cách.
Thừa dịp bây giờ còn có sức đánh một trận, có lẽ có cơ hội giết hai người kia, dù sao cũng chỉ là hai Vân Hà tầng bốn tầng năm.
Đàm Thánh mặc dù biết đây không phải là kế sách đối phó tốt nhất nhưng cũng không có biện pháp tốt hơn, khẽ vuốt cằm: “Vậy thì chiến!”
Dứt lời, hai người bay thẳng xuống phía dưới, một lát sau rơi xuống đất.
Dựa vào trạng thái hai người đã không thích hợp ngự không đánh nhau nữa, làm vậy sẽ tiêu hao nhiều linh lực , cho nên chiến đấu trên mặt đất là lựa chọn tốt nhất.
Ngay sau khi hai người hạ xuống, Lục Diệp và Lý Bá Tiên cũng theo sát tới, đứng ở vị trí cách hai người chưa đến trăm trượng.
Bốn ánh mắt va chạm vào nhau, sâu trong đó có ánh lửa văng khắp nơi, không khí trong núi dã đột nhiên trở nên xơ xác tiêu điều.
Lý Bá Tiên cầm hồ lô rượu bên hông lên, tùy ý uống một ngụm, nhẹ nhàng mở miệng: “Tiểu sư đệ, ngươi chọn cái nào?”
Lục Diệp nhìn chằm chằm Hạ Lương, chầm chậm cất bước đi về phía trước.
Lý Bá Tiên gật đầu: “Vậy ta đánh người còn lại.” Dứt lời, há miệng phun một cái, hơn mười thanh phi kiếm đánh thẳng về phía Đàm Thánh