Chương 1105: “Tranh sát!”
Chương 1105: “Tranh sát!”
Thân hình Ngụy Khuyết lảo đảo, toàn thân đầy thương tích , nhìn qua trông vô cùng thê thảm.
Đầu tiên, hắn ở trong mê huyễn đại trận bị đám người Lục Diệp liên thủ tập sát, mặc dù máy mắn phá vỡ đại trận nhưng đã là nỏ mạnh hết đà, sau đó lại bị đám người vây công, lại bất kể hậu quả tế ra bảo vật đoạn tiễn kia, có thể nói giờ phút này chính thức đến mức dầu cạn đèn tắt.
Tầm mắt của hắn hoàn toàn mơ hồ, trong lúc ngẩng đầu chỉ thấy được thân ảnh Lục Diệp từ trên trời nhào xuống, thậm chí đã không thấy rõ khuôn mặt của Lục Diệp.
Ánh đao sáng như tuyết hiện lên, Bàn Sơn Đao nhẹ nhàng phá vỡ linh lực hộ thể yếu ớt của Ngụy Khuyết, trường đao chém xuống cổ gã.
Liếc người lướt qua nhau, hai chân Lục Diệp trượt trên mặt đất ra vài chục trượng, lúc này mới chậm rãi ổn định lại.
Nguy cơ như giòi bọ cũng đồng thời biến mất dưới nhát chém kia, đoạn tiễn dù sao cũng là bị Ngụy Khuyết điều khiển, một khi gã chết, bảo vật kia cũng mất đi sức mạnh, quang mang thu lại hóa thành bộ dáng ban đầu, từ không trung rơi xuống.
Lục Diệp thở dài một hơi, quay người nhìn lại chỉ thấy thi thể không đầu của Ngụy Khuyết ngã nhào xuống đất, trên cổ phun ra máu tươi.
Một Vân Hà tầng thứ chín đã bị hắn và đám người Lý Bá Tiên liên thủ chém chết!
Có thể có chiến tích như vậy, mê huyễn đại trận chiếm công lớn nhất, Ngụy Khuyết ở trong mê huyễn đại trận kia căn bản khó có thể ngăn cản mấy người bọn họ tập sát.
Phải biết rằng lúc trước ở trong khu vực săn bắn, ba người Lục Diệp liên thủ đối chiến với Hạ Binh cảnh giới tầng thứ bảy cũng đã đánh gian nan đến cực điểm, cuối cùng thậm chí Lục Diệp còn kích phát ra bí thuật Thú hóa mới giết chết gã.
Mặc dù cảnh giới tầng thứ bảy và tầng thứ chín chỉ kém có hai tầng nhưng thực lực lại cách biệt một trời một vực, cho dù bây giờ đám người Lục Diệp có tu vi tiến bộ hơn sơ với trong khu vực săn bắn, cho dù có thêm một Cự Giáp, nếu không có Mê Huyễn đại trận thì dù cho bốn người liên thủ cũng không thể là đối thủ của Ngụy Khuyết, khả năng lớn nhất là bị hắn đánh bại từng người một.
Khí tức của Ngụy Khuyết biến mất , Đàm Thánh và Hạ Lương đang dây dưa với đàn sói bên kia đều chấn động, hai người bất luận thế nào cũng không nghĩ tới, Ngụy Khuyết- một tên Vân Hà tầng thứ chín lại có thể chết trong tay đám người Lục Nhất Diệp.
Giờ phút này trạng thái của hai người cũng cực kỳ thê thảm, trên người đầy vết thương, máu tươi nhuộm đỏ quần áo. Mặc dù thực lực hai người rất mạnh nhưng đối mặt với cả đàn sói vây công vẫn không đủ lực.
Nếu không phải bầy sói bên này có chỗ e dè, không dám bức bách quá thì giờ phút này hai người chỉ sợ sớm đã không còn tính mạng, dù là như thế, hai người cũng bị thương nặng trong người, khí tức hỗn loạn.
Gần như ngay trong nháy mắt Ngụy Khuyết chết, Hạ Lương bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, trên trường đao phát ra một luồng ánh sáng, hung hăng bổ ra một đao về phía trước.
Lưỡi đao chém xuống, vây trận vốn lung lay sắp đổ rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, ầm ầm vỡ ra.
Trước đó hai người bọn họ thấy tình cảnh Ngụy Khuyết không ổn liền biết chuyến này khó giết Lục Nhất Diệp cho nên một mực nghĩ biện pháp thoát vây, bị nhốt trong trận pháp muốn thoát vây thì chỉ có thể phá trận.
Dưới sự dẫn dắt của bọn họ, dư âm sức mạnh của bầy sói lần lượt lan đến tứ phương.
Dù sao cũng là một trận pháp không người làm chủ , tuy sức manhn có nhưng sẽ không quá nghịch thiên, từ đó mài mòn từng chút một, mãi đến khi Hạ Lương sử dụng một đao kinh thiên này, vây trận cuối cùng cũng bị phá vỡ.
“Đi!” Hạ Lương quát khẽ một tiếng rồi lách mình xông ra ngoài trước, Đàm Thánh theo sát phía sau, cho dù Ngụy Khuyết chết ngay dưới mí mắt bọn họ nhưng giờ phút này hai người bất luận là ai cũng không có ý muốn báo thù rửa hận cho hắn.
Vốn là quan hệ hợp tác, Ngụy Khuyết sơ ý bị mấy người Lục Diệp giết chết, đó là chính gã ngu xuẩn.
Vả lại, tình cảnh của bọn họ cũng không ổn, nếu không trốn chạy thì ngay cả bọn họ cũng không thể chạy thoát
Hai bóng người trước sau lao ra, tiếng sói tru truyền ra, từng đạo lưỡi gió màu xanh nhạt đánh về phía hai người, đánh cho Hạ Lương và Đàm Thánh trái đỡ phải, lại thêm vết thương mới.
Chỉ tiếc đàn sói không thể ngự không cho nên hai người muốn chạy trốn thì bọn chúng cũng không ngăn được.
Bên này Lục Diệp đã giết Ngụy Khuyết, linh lực vừa mới khôi phục lại, còn chưa kịp đi xử lý Đàm Thánh và Hạ Lương thù đã thấy hai người này phá vây trận thoát ra.
Hắn lập tức lách mình đuổi theo.
Đổi lại là bình thường, hắn bất luận như thế nào cũng sẽ không truy kích hai tên cảnh giới tầng thứ chín, cái này không khác gì tìm chết.
Nhưng giờ phút này Đàm Thánh và Hạ Lương đều trọng thương trong người, rất khó nói bọn họ có thể phát huy ra mấy phần thực lực, thời điểm này đúng là thời cơ tốt để đuổi cùng giết tận, nếu không chờ bọn họ bình tĩnh lại, muốn giết bọn họ liền khó như lên trời.
Lý Bá Tiên thấy vậy cũng vội vàng ngự kiếm đuổi theo, đồng thời quát khẽ một tiếng: “Nguyệt Thiền ở lại, chăm sóc sư đệ Cự Giáp!”
Cự Giáp trước đó bị đoạn tiễn kia gây thương tích, tuy nói thể tu da dày thịt béo, năng lực khôi phục cường đại nhưng dù sao cũng là thương thế xuyên qua thân thể, hơn nữa sau đó hắn còn nửa quỳ trên mặt đất, cũng không biết thương thế như thế nào.
Chuyện đuổi giết có Lý Bá Tiên và Lục Diệp là đủ rồi, nếu có thể giết, hai người liên thủ tất nhiên có thể giết được, nếu không thể giết, thêm một Phong Nguyệt Thiền nữa cũng không làm nên chuyện gì.
Phong Nguyệt Thiền nghe vậy dừng lại, mắt thấy Lục Diệp và Lý Bá Tiên hóa thành lưu quang đuổi theo, xâm nhập vào trong Thái Mãng Sơn.