Chương 1104: Đoạn tiễn! 2
Chương 1104: Đoạn tiễn! 2
Lưỡi đao chém xuống phá vỡ linh lực hộ thể của Ngụy Khuyết, kéo ra một vết thương thật lớn trên bả vai gã, qua miệng vết thương kia mơ hồ có thể thấy được nội tạng.
Lực đao mạnh mẽ khiến thân hình Ngụy Khuyết bay ngược ra ngoài, trong miệng phun ra máu tươi.
Hắn cố gắng ổn định thân hình, tầm mắt đỏ như máu, trước mắt hiện ra các ngôi sao, dòng sông linh lực trong cơ thể hỗn loạn.
Linh lực vốn là tiêu hao rất nhiều, thương thế cũng không nhẹ, lúc này lại bị thương nặng, gần như là dầu hết đèn tắt.
Mắt thấy Lục Diệp đắc thủ không buông tha, hắn kéo theo trường đao mang ánh lửa lao về phía mình, dáng vẻ như muốn đuổi cùng giết tận, Ngụy Khuyết cũng càng thêm phẫn nộ.
Đúng là thực lực của hắn không bằng Đàm Thánh và Hạ Lương nhưng tốt xấu gì hắn cũng là Vân Hà tầng thứ chín, nhiều năm trải qua không ít thời khắc sinh tử, cũng không thiếu dũng khí liều mạng với địch.
Trong lòng hắn biết rõ chuyến đi này mình sợ là lành ít dữ nhiều, âm thầm hối hận mình vì ham muốn lợi ích , nhưng việc đã đến nước này, hối hận có ích lợi gì?
Bất quá cho dù mình chết cũng tuyệt đối sẽ không để địch dễ chịu!
Đưa tay thăm dò túi trữ vật của mình, từ trong túi lấy ra một vật.
Đó rõ ràng là một đoạn tên bị mất, hơn nữa là mũi tên bị gãy, nhìn từ bên ngoài thì mũi tên này đã cũ lắm rồi, cũng không biết Ngụy Khuyết lấy được từ chỗ nào.
Nhưng có thể lấy ra đồ vật vào lúc này, không thể nghi ngờ là vật quý giá nhất của Ngụy Khuyết, cũng là đòn cuối cùng của gã.
Gã cắn đầu lưỡi một cái, phun máu lên đoạn tiễn kia, đoạn tiễn cổ xưa lập tức sáng lên , cùng lúc đó, khí tức cực nguy hiểm ầm ầm bảo phủ toàn bộ.
Lục Diệp đang cầm đao lao nhanh về phía hắn lập tức dừng lại, quyết đoán lui về phía sau, trong nháy mắt này, trong lòng của hắn sinh ra báo động cực lớn, âm thầm đánh giá mũi tên gãy trên tay Ngụy Khuyết, trong lòng hiểu rõ, nguy cơ đến từ mũi tên gãy này!
Linh lực quanh thân Ngụy Khuyết điên cuồng phun trào vào trong đoạn tiễn, làm cho mũi tên gãy kia phát ra ánh sáng chói lọi như mặt trời, miệng gã dính đầy máu tươi, nhe răng cười: “Lục Nhất Diệp, cho dù lão tử chết thì ngươi cũng phải chôn cùng ta!”
Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền đều nhận thấy không ổn, mũi tên gãy kia rõ ràng là một bảo vật vượt qua cả linh khí, thậm chí còn vượt qua cả pháp khí, thứ như vậy dù có hư hao thì sức mạnh vẫn cực lớn, một khi để Ngụy Khuyết thành công, không ai biết được lực sát thương lớn đến nhường nào.
Vì vậy hai người đều điên cuồng rút ra linh lực, muốn trước khi Ngụy Khuyết tế ra bảo vật này giết chết hắn, nhưng mà chênh lệch tu vi khiến cho hai người bọn họ dù liên thủ cũng chỉ đánh cho thân thể Ngụy Khuyết bị thương , máu tươi phun trào, nhất thời khó lấy đi tính mạng gã.
Chỉ trong thời gian ba hơi thở ngắn ngủi, mũi tên gãy trong tay Ngụy Khuyết bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, như tia chớp lướt đi.
Trong nháy mắt này, lông tơ toàn thân Lục Diệp dựng đứng lên, cảm giác nguy cơ chưa bao giờ có nảy sinh trong lòng.
Hắn không suy nghĩ mà chạy thẳng về một hướng, muốn kéo dài khoảng cách giữa mình và Ngụy Khuyết, nhưng mà tốc độ ánh sáng kia cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã đến gần.
Hổ Phách đang ngồi xổm trên vai Lục Diệp cũng đã nhận ra nguy cơ, bộ lông trên người đều dựng thẳng đứng, chắp tay sau lưng Lục Diệp, trong cổ họng thấp giọng gào thét, khí huyết giao hòa với Lục Diệp.
Lục Diệp nhấc đao, cánh tay phải của hắn lập tức sưng lên .
Lóe lên!
Liên trảm!
Tiếng vang dày đặc hợp thành một mảnh, người bên ngoài nghe được sẽ chỉ cho rằng là âm thanh một lần chém xuống, nhưng trên thực tế trong thời gian cực ngắn này, Lục Diệp liên tục chém ra năm đao.
Mỗi một đao hạ xuống, thân thể Ngụy Khuyết bên kia đều run lên, phảng phất như Bàn Sơn Đao chém trúng người gã, máu tươi trong miệng phun ra, sắc mặt trở nên tái nhợt với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Trảm kích dốc hết toàn lực cũng không phải là không có hiệu quả, lưu quang tập kích đến khiến cho Lục Diệp ngưng lại một chút, chính là cơ hội thoáng qua trong nháy mắt này khiến cho Lục Diệp hoảng hốt lùi lại, chật vật rơi xuống đất.
Lưu quang sượt qua chóp mũi, gio mạnh khiến cho da mặt Lục Diệp phát đau.
Nhưng còn không đợi hắn thở dốc, trong tầm mắt đã liếc thấy lưu quang bay ra ngoài thay đổi phương hướng, lại hướng về phía mình.
Thứ này hiển nhiên là bị Ngụy Khuyết khống chế, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền đang liều mạng công kích hắn, hắn mặc kệ không hỏi, chỉ nhìn chằm chằm Lục Diệp, đáp trả lại tiếng gào thét lúc trước của hắn, cho dù hắn chết, Lục Diệp cũng phải chôn cùng.
Lục Diệp không biết đây rốt cuộc là bảo vật gì, nhưng lực sát thương cực mạnh, cho dù hắn sử dụng toàn lực cũng chỉ có thể ngăn cản trong chốc lát, trừ khi giết Ngụy Khuyết nếu không sẽ liên miên không dứt.
Mà khi nó lại đánh tới lần nữa, Lục Diệp vừa mới từ trên mặt đất bò dậy đã không kịp tránh né.
Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị lại ra đao, trên bờ vai bỗng nhiên trầm xuống, một ban tay lớn bắt lấy hắn, ngay sau đó Lục Diệp liền cảm giác mình bị ném bay ra ngoài.
Đang giữa không trung, hắn nhìn thấy thân hình cao lớn của Cự Giáp đang đứng trên vị trí ban đầu của hắn.
Linh quang bùng lên, trước người Cự Giáp đột nhiên xuất hiện một lớp phòng hộ giống như mai rùa.
Lưu quang đánh tới.
Oanh...
Tiếng nổ truyền ra, thân hình Cự Giáp rừng chuyển dữ dội, mai rùa thoạt nhìn vững như thành đồng đột nhiên xuất hiện nhiều khe hở, tiếp theo trong nháy mắt ầm ầm vỡ nát.
Lưu quang xuyên qua thân thể Cự Giáp, xuất hiện một dòng máu tươi, tiếng kêu rên rên rỉ vang lên, Cự Giáp quỳ một gối xuống đất.
Ánh mắt của Lục Diệp trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, ánh lửa trên Bàn Sơn đao trong tay hắn càng thêm mãnh liệt.
Bên kia, Lý Bá Tiên thân hợp kiếm quang, hóa thành một đạo kiếm, tập sát đến trước người Ngụy Khuyết, trường kiếm trong tay loạn xạ như rắn mất đầu, lưu lại trên người Ngụy Khuyết từng đạo vết thương máu tươi chảy ra, gã vốn muốn thuận thế chém giết Ngụy Khuyết nhưng lại bị Ngụy Khuyết dùng một đạo thuật pháp đẩy ra xa.
Vào lúc này, Lục Diệp từ giữa không trung đánh xuống, lưu quang khiến Cự Giáp bị thương gắt gao theo sau.
Mặc dù cảm nhận được sát cơ như giòi trong xương nhưng ánh mắt của Lục Diệp vẫn không có chút dao động nào. Ngụy Khuyết rõ ràng đã nỏ mạnh hết đà, một đao kia chém xuống, gã chắc chắn phải chết!
Hiện tại chỉ xem là đao của mình nhanh, hay là bảo vật của đối phương nhanh hơn.