Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1103 - Chương 1103: Đoạn Tiễn!

Chương 1103: Đoạn tiễn! Chương 1103: Đoạn tiễn!

Bên trong Mê Huyễn Đại Trận, Ngụy Khuyết vì tự bảo vệ mình mà không ngừng đánh thuật pháp về mọi phía, cho dù hắn là một Vân Hà tầng thứ chín cũng không thể kiên trì được lâu.

Linh lực trong cơ thể như hồng thủy tràn ra ngoài, từng đạo thuật pháp đánh về phía tứ phương , tuy mở miệng kêu cứu nhưng hắn không thể đứng chờ Đàm Thánh và Hạ Lương tới cứu viện, trong lòng biết rõ, tình cảnh của hai người kia chỉ sợ cũng không ổn, nếu không không có lý do gì mà mặc kệ hắn.

Mùi máu tanh quanh quẩn chóp mũi , toàn thân đau đớn khiến hắn toát mồ hôi, mùi chết chóc như biển nhấn chìm hắn vào trong.

Hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ là tới giết Lục Nhất Diệp lại có thể khiến hắn rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, nếu sớm biết như thế, cho hắn cái gì hắn cũng sẽ không đáp ứng Đàm Thánh để tới đây.

Nhưng mà giờ phút này hối hận cũng đã muộn, thân ở trong hoàn cảnh như vậy, hắn căn bản không nhìn thấy nửa điểm hy vọng chạy trốn.

Ngay tại thời điểm hắn nghĩ như vậy thì xuất hiện một sự thay đổi bất thường .

Trận pháp bao phủ ở bốn phía bỗng nhiên sinh ra một ít thay đổi, ngay sau đó, sương mù bốn phía cùng ánh sáng nhiều màu sắc nhanh chóng tiêu tán.

Ngụy Khuyết sửng sốt, ngay sau đó mừng như điên!

Mình thế mà trong lúc vô tình đã phá mê huyễn đại trận này! Đây thật đúng là trời không tuyệt đường người.

Sương mù tiêu tán, hắn thấy được mấy bóng người đang tụ tập ở bên cạnh mình cách đó không xa, trong đó quả nhiên có hai người Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền, còn có Lục Nhất Diệp kia, ngoài ra còn có một thể tu hình thể cao lớn, mặc quần áo vải gai, một khối cơ bắp lớn gồng lên.

Trong mắt Lục Nhất Diệp kia rõ ràng lóe lên một tia ngạc nhiên.

Lục Diệp rõ ràng cũng không nghĩ tới Ngụy Khuyết có thể phá trận pháp nơi đây.

Lục Diệp quả thật không nghĩ tới.

Mê Huyễn Đại Trận là do hắn mượn trận kỳ bố trí ra, khác với đại trận phòng hộ và vây trận, bản thân không có nhiều năng lực phòng ngự cho nên nếu trận kỳ bị hủy, trận thế khó có thể duy trì.

Ngụy Khuyết vừa rồi điên cuồng tấn công không mục đích, thật trùng hợp lại đánh trúng một cây trận kỳ, điều này làm cho mê huyễn đại trận không công tự phá.

Chỉ có thể nói, vận may của tên này thật sự không tệ.

Phá vỡ trận thế, thấy được chân thân đám người Lục Diệp, Ngụy Khuyết lập tức nổi giận gầm lên một tiếng: “Lục Nhất Diệp!”

Vừa rồi hắn sợ hãi bao nhiêu thì giờ phút này có bao nhiêu phẫn nộ, hắn đường đường là Vân Hà tầng thứ chín lại bị mấy Vân Hà tầng bốn tầng năm đánh gần như không có sức đáp trả, thậm chí còn bị ép cầu cứu, điều này làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt.

Trong lúc gầm lên, một đạo thuật pháp hung hãn đánh về phía Lục Diệp

Lục Diệp chưa phản ứng lại thì Cự Giáp đã lách mình tới, trước người hiện lên một đạo linh quang ngăn cản thuật pháp kia, mà cái giá chỉ vẻn vẹn là lui về sau mấy bước, bình an vô sự.

Nhìn một màn này, mí mắt Ngụy Khuyết giật giật, thầm kinh hãi vì thân thể cao lớn của Cự Giáp vô cùng cường đại, lúc trước gã ở trong sương mù cảm nhận đối về uy lực của Cự Giáp còn không rõ, giờ phút này tận mắt nhìn thấy một Vân Hà tầng thứ tư thoải mái ngăn lại thuật pháp của mình, hắn quả thực khiếp sợ.

Tu vi chênh lệch nhau năm tầng, theo lý mà nói, cho dù đối phương là thể tu cũng không thể chống đỡ được một kích kia, nhưng trên thực tế đối phương chẳng những kháng cự được mà thậm chí còn không có phản ứng quá lớn.

Đang muốn xuất thủ lần nữa thì bỗng nhiên cảm giác suy yếu khó hiểu dâng trào, thân hình Ngụy Khuyết không nhịn được lảo đảo một chút.

Thầm nghĩ không xong rồi, lúc trước hắn tiêu hao linh lực quá nhiều, lại thêm thương thế trên người không nhẹ, giờ phút này nào có lực để tiếp tục chiến đấu?

Tiếng kiếm vang lên, quanh thân Lý Bá Tiên bắt đầu khởi động lưu quang, từng đạo phi kiếm đánh về phía Ngụy Khuyết, Phong Nguyệt Thiền đứng ở bên cạnh, hai tay thi triển thuật pháp, thuật pháp tinh diệu liên tiếp được thi triển ra, không ngừng bắn về phía Ngụy Khuyết.

Ngụy Khuyết thay đổi sắc mặt, vội vàng rút ra linh lực muốn khô kiệt bảo hộ quanh thân.

Xoẹt xoẹt xoẹt... Cự Giáp sải bước lao nhanh tới, trong lưu quang của phi kiếm và thuật pháp nhấp nhô, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Ngụy Khuyết, mang theo cảm giác áp bách như núi lớn nghiêng ngả.

Đợi đến gần, thừa dịp Ngụy Khuyết bị phi kiếm cùng thuật pháp làm nhiễu, một cước đá ra.

Cảm nhận được uy thế khủng bố của một cước này, con ngươi Ngụy Khuyết co rút lại, tình huống hiện tại, gã tình nguyện bị Lý Bá Tiên dùng phi kiếm chém một cái, hoặc bị thuật pháp của Phong Nguyệt Thiền đánh trúng cũng tuyệt không dám để cho Cự Giáp đạp gã một cước.

Nếu một cước này đạp trúng thì chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ nổ thành sương máu.

Vào thời khắc mấu chốt giữa sự sống và cái chết, tinh thần của hắn căng cứng đến cực hạn, hắn thể hiện ra một tốc độ không thuộc về pháp tu ngăn lại phi kiếm cùng thuật pháp công kích, trong lúc tránh đi tấn công lại tránh đi một cước kia của cự giáp.

Nhưng mà còn không đợi hắn thở ra, sau thân ảnh cao lớn của Cự Giáp, một bóng người đã giết tới.

Rõ ràng là Lục Diệp.

Ánh đao màu đỏ lửa hiện lên, lộ ra Ngụy Khuyết với vẻ kinh hoảng, đối mặt với một đao từ trên bổ xuống này, gã không còn không gian để né tránh.

Lóe lên!
Bình Luận (0)
Comment