Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1102 - Chương 1102: Thịt Cá Trên Thớt Gỗ

Chương 1102: Thịt cá trên thớt gỗ Chương 1102: Thịt cá trên thớt gỗ

Tiếng bước chân nặng nề lại từ bên cạnh truyền tới, giống như con quái vật khổng lồ nào đó đang chạy trốn. Lúc Ngụy Khuyết quay đầu nhìn lại chỉ thấy thân ảnh cao lớn kia một lần nữa hiện ra, xuyên qua sương mù, xông thẳng đến trước mắt hắn giống như một tia sét, cứ như vậy đánh tới mình.

Ngụy Khuyết vội vàng tránh né, đồng thời thi pháp đánh về phía người kia.

Thuật pháp đánh vào người đối phương, thân hình cao lớn kia hơi dừng lại nhưng căn bản không có vết tích bị thương, mà thừa dịp sự chú ý của hắn bị thu hút thì tiếng kiếm ồn ào lại vang lên, ngay sau đó Ngụy Khuyết cảm giác được mình bị công kích.

Ngoài đạo phi kiếm chém ra còn có một số thuật pháp không biết từ đâu đánh tới, đánh cho thân hình hắn lảo đảo, khí huyết cuồn cuộn.

Phía sau lại có sát khí, Ngụy Khuyết vội vàng quay người lại, đập vào mắt hắn là một đạo đao quang đỏ rực như lửa.

Một đao chém xuống kèm theo tiếng kinh hô của Ngụy Khuyết, ngực hắn xuất hiện một vết thương thật lớn, máu tươi theo đó mà chảy xuống.

Thân hình cao lớn kia đã áp sát tới gần, một quyền tưởng như vụng về tung ra nhưng lại chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố, cả người Ngụy Khuyết như bao tải rách bay ra, thân ở giữa không trung, trong miệng không ngừng phun ra máu.

Hắn vội vàng đáp xuống đất, mặt đã lộ ra vẻ bối rối, há miệng hô to: “Hạ huynh, Đàm huynh, cứu ta!

Căn bản không nghĩ tới, truy sát Lục Nhất Diệp sẽ khiến hắn rơi vào tình cảnh bị giam giữ.

Mấy người vây công hắn tu vi cũng không tính là quá mạnh, tất cả đều là cảnh giới tầng thứ tư thứ năm, nếu ở trong hoàn cảnh bình thường, Ngụy Khuyết dù chỉ có một mình cũng có thể đối phó dễ dàng.

Nhưng bị giam ở Mê Huyễn đại trận khiến thực lực của hắn không thể phát huy, ngược lại mấy người đối phương ở trong đại trận này như cá gặp nước, thỉnh thoảng phát ra công kích, đánh xong liền chạy để cho hắn ngay một chút phản kích cũng không có.

Hắn giống như cá nằm trên thớt, kẻ địch thỉnh thoảng tới cắt hắn một nhát....

Dưới tình thế như vậy, nếu hắn không cầu cứu thì cũng chỉ có thể chờ chết.

Tiếng hô thê lương truyền ra, trong linh địa, Đàm Thánh và Hạ Lương đang cùng bầy sói đánh giết đều thấy đổi sắc mặt

Tình cảnh của bọn hắn lúc này cực kỳ không ổn. Số lượng sói thật sự quá nhiều, nếu không phải bọn hắn có tu vi thâm thúy, đổi lại là một Vân Hà cảnh bình thường tới đây thì sớm đã không kiên trì nổi rồi.

Tình cảnh như vậy khiến hai người đều bị choáng ngợp trước những đợt tiến công của đàn sói.

Bọn họ vốn hi vọng vào Ngụy Khuyết bên kia có thể nhanh chóng đắc thủ, kể từ đó, chỉ cần giết Lục Nhất Diệp lấy được ngọc giác đại trận thì bọn họ có thể dễ dàng rút lui, nhưng chờ tới chờ đi, đợi đến lại là tiếng kêu cứu của Ngụy Khuyết!

Điều này khiến cho bọn họ vô cùng sợ hãi.

Hắn tranh thủ quan sát nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy bên kia có sương mù cuồn cuộn bao phủ một phạm vi lớn, căn bản không thấy thân ảnh Ngụy Khuyết và Lục Nhất Diệp, chỉ thấy thỉnh thoảng có ánh sáng phát ra bên trong sương mù, xen lẫn từng trận kinh hô cùng kêu thảm thiết của Ngụy Khuyết.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Đàm Thánh và Hạ Lương đều sửng sốt.

Từ khi tiến vào linh địa này bọn hắn gặp phải tất cả những điều ngoài ý muốn, những điều này làm cho bọn hắn khó có thể thích nghi, trước mắt Ngụy Khuyết bên kia mặc dù không biết gặp phải cái gì nhưng chỉ từ bên kia truyền đến động tĩnh có thể suy đoán ra, người này tình cảnh không ổn.

Tình huống bây giờ, đừng nói là giết Lục Nhất Diệp, mấy người bọn họ có thể toàn thân trở ra hay không cũng là vấn đề.

Nhất thời ảo não, sớm biết như vậy liền dẫn nhiều người tới.

Vốn tưởng rằng ba cảnh giới tầng thứ chín liên thủ, chỉ cần tìm được Lục Nhất Diệp, đối phương sẽ đừng mơ tạo ra được sóng gió gì, nhưng ai ngờ sự tình lại phát triển thành bộ dáng này.

Trong khi chiến đấu kịch liệt, Đàm Thánh và Hạ Lương liếc mắt với nhau, mặc dù không có giao lưu gì nhưng đều nhìn ra ý của nhau.

Nơi đây không nên ở lâu!

Mặc kệ Ngụy Khuyết gặp phải chuyện gì ở bên kia, nhất định là có quan hệ với Lục Nhất Diệp, một khi Ngụy Khuyết chết rồi, Lục Nhất Diệp sẽ rút tay ra, hai người tất nhiên cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

Cho nên nhanh chóng rời đi quan trọng hơn.

Nhưng trước mắt bị nhốt trong trận pháp bao quanh linh địa, muốn rời đi còn phải phá trận trước mới có cơ hội, về phần có nên đi cứu Ngụy Khuyết hay không, chuyện này đã không nằm trong phạm vi suy tính của hai người rồi, để cứu được người trước tiên phải bảo vệ tính mạng mình trước, nếu ngay cả sức bảo vệ mình cũng không có thì còn nói gì đến cứu người

Ý niệm trong đầu đã định, hai người rất ăn ý phối hợp, hướng tới phá vỡ trận pháp để rời đi.

Dưới tình cảnh như thế, bọn họ muốn dựa vào sức mạnh của mình phá trận đã không thực tế, bị đàn sói vây công, bọn họ hiện tại chỉ miễn cưỡng có sức tự vệ nhất định mà thôi, cho nên nếu thật sự muốn phá trận thì phải mượn sức mạnh bầy sói, để cho dư âm tranh đấu oanh kích trận pháp.

Làm như vậy tuy hiệu suất kém một chút nhưng tốt hơn là ở chỗ này chờ chết.

Phá vỡ vây trận càng nhanh càng tốt , hai người dùng hết sức lực khiến cho trên thân hai người không ngừng tăng thêm thương thế, nhìn qua trông chật vật đến cực điểm.

Thời gian trôi qua, bên trong mê huyễn đại trận, Ngụy Khuyết tóc tai bù xù, trên người đầy vết thương cùng máu tươi, điên cuồng rút ra linh lực bản thân, thi triển ra từng đạo thuật pháp sức mạnh cực lớn, không đích oanh kích bốn phương.

Hắn không biết kẻ địch ẩn nấp ở vị trí nào, hắn chỉ biết là chỉ cần bên mình lộ ra sơ hở, nghênh đón mình chính là những đòn đánh như mưa sa bão táp. Ngắn ngủi không đến một nén nhang, trên người hắn đã có thêm bảy tám vết thương, trong đó có một vết thương nghiêm trọng nhất là bị phi kiếm xuyên qua, máu chảy không ngừng, đau đến mức sắc mặt hắn vặn vẹo, biểu cảm dữ tợn.

Cho nên dù biết cách làm của mình là không quá tốt nhưng hắn cũng không còn cách nào , bởi vì dừng lại sẽ chết nhanh hơn.

Làm như vậy rất có hiệu quả, ít nhất trong quá trình hắn liên tục làm phép, không còn ai đánh lén hắn nữa.
Bình Luận (0)
Comment