Chương 1101: Thịt cá trên thớt gỗ...
Chương 1101: Thịt cá trên thớt gỗ...
Bị giam trong Mê Huyễn đại trận, mặc dù Ngụy Khuyết kinh sợ nhưng không hoảng, dù sao gã cũng có tu vi Vân Hà tầng thứ chín, Lục Diệp chỉ là Vân Hà tầng thứ tư, hắn chỉ có thể vây giữ gã, căn bản không có năng lực giết chết.
Điều duy nhất hắn cần làm bây giờ là nhanh chóng chạy khỏi nơi này, tuy thực lực của Đàm Thánh và Hạ Lương cao hơn hắn nhưng không thể đấu lại với số lượng lớn sói, chắc chắn không phải là đối thủ của đàn sói kia, bọn họ trông cậy vào mình để giết Lục Nhất Diệp đã là không thực tế, kéo dài ở đây lâu, mặc kệ kết quả của Đàm Thánh và Hạ Lương như thế nào, hắn khẳng định cũng không có kết cục gì tốt.
Nhưng phải làm sao mới có thể chạy thoát từ nơi này?
Trong lòng Ngụy Khuyết phiền muộn, cắn răng gầm lên: “Lục Nhất Diệp, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Có gan thì đi ra đánh một trận!”
Hắn là một Vân Hà tầng thứ chín, nếu không phải bất đắc dĩ thì thật sự không tiện hô lên những lời này với một cảnh giới tầng thứ tư, đương nhiên, hắn cũng chỉ hô một tiếng mà thôi, cũng không cảm thấy sẽ có hiệu quả gì.
Chỉ cần đầu óc Lục Nhất Diệp kia không bị hỏng chắc chắn sẽ không lộ diện trước người hắn.
Nhưng mà khiến cho Ngụy Khuyết vô cùng kinh ngạc chính là, ngay khi gã vừa dứt lời, gã bỗng nhiên cảm giác được phía trước cách đó không xa có một cỗ khí tức khác đang tồn tại.
Đó là linh lực và sinh cơ hỗn tạp trên người tu sĩ!
Ở ngay phía trước!
Ngụy Khuyết mừng rỡ, giơ tay lên chém ra một đạo kim hồ giống như dải lụa về phía trước, đồng thời thân hình bổ nhào về phía trước, chuẩn bị thuận thế bắt Lục Diệp lại.
Kim hồ trảm lên người mục tiêu phát ra tiếng vang nặng nề, cảm giác kia tựa như là thuật pháp bị trảm vào phòng hộ nào đó, không thể phá vỡ.
Ngụy Khuyết không suy nghĩ nhiều, thân hình không ngừng di chuyển , thẳng đến khi trong sương mù phía trước xuất hiện một hình dáng cao lớn gã mới đột nhiên ý thức được không đúng.
Thân hình Lục Nhất Diệp kia... Không khôi ngô như vậy chứ?
Sương mù cuồn cuộn, bàn tay to như quạt hương bồ thò ra, chộp về phía cổ Nguỵ Khuyết, tốc độ bàn tay kia không nhanh nhưng lại mang theo khí thế che khuất cả bầu trời.
Dù cho Ngụy Khuyết là Vân Hà tầng thứ chín cũng không khỏi sinh ra một loại ảo giác, đó chính là một khi bị bàn tay này bắt lấy thì chính mình khó có thể thoát .
Đây là cái gì?
Ảo giác sao?
Ngụy Khuyết nhất thời mờ mịt, linh lực quanh thân bắt đầu khởi động, một đạo kim tiễn đánh tới phía trước, ngay chính giữa bàn tay đang đưa tới, oanh một tiếng, thuật pháp nổ tung, bàn tay to hơi ngưng lại một chút nhưng rất nhanh đã lấy tốc độ nhanh nhất bắt được.
Ngụy Khuyết sởn cả tóc gáy, thân hình dừng lại, đồng thời cấp tốc lui về phía sau.
Nhưng hắn còn chưa kịp đứng vững thì tiếng kiếm đã vang lên liên tục. Cùng lúc đó quanh thân hắn truyền đến cảm giác đau đớn.
“Phi kiếm!” sắc mặt Ngụy Khuyết thay đổi, điên cuồng rút ra linh lực bảo hộ quanh thân.
Tiếp theo trong chớp mắt, từng đạo phi kiếm từ bốn phương tám hướng chém tới làm linh quang trên người hắn rung chuyển không ngừng, linh lực hộ thể nhanh chóng nhạt đi.
Lại có thuật pháp từ bên cạnh đánh tới, đánh cho thân thể hắn run rẩy.
Thế nhưng vẫn chưa xong, ngay tại thời điểm Ngụy Khuyết bối rối lại xuất hiện một đạo thân ảnh xẹt qua bên cạnh gã, đao mang màu lửa đỏ chém xuống, một đao hung bạo phá vỡ linh lực hộ thể của gã.
Bóng người kia lóe lên một cái rồi biến mất, Ngụy Khuyết còn chưa kịp phản kích thì đối phương đã biến mất không thấy đâu, chỉ để lại trên người gã một vết thương.
Ngụy Khuyết kinh hô, thân hình cao lớn chính diện đã như ngọn núi lớn ép tới, đánh ra một quyền.
Ầm một tiếng, thân hình Ngụy Khuyết bay lên rồi chật vật rơi xuống đất, vội vàng đứng dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, trước mắt trừ sương mù còn có dải sáng nhiều màu sắc kia, ngoài ra thì không có bóng người nào.
Hắn thực sự bị đánh tới xuất hiện ảo giác!
Vốn cho rằng mình chỉ cần đối phó với một tên cảnh giới tầng thứ tư, nhưng từ tất cả những điều vừa rồi mà nói, trong Mê Huyễn Đại Trận này đâu chỉ có một mình Lục Nhất Diệp!
Trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi có bốn người ra tay với hắn, ngoại trừ Lục Nhất Diệp còn có ba người khác!
Một người có thân hình cao lớn, một người là kiếm tu, một người là pháp tu!
Kiếm tu... Là Lý Bá Tiên!
Ngụy Khuyết lập tức kịp phản ứng, lúc trước bọn họ đã đoán Lục Nhất Diệp sẽ mời Lý Bá Tiên vào linh địa, chẳng qua lúc đánh vào linh địa bọn họ chỉ thấy được một mình Lục Diệp, cũng không có nhìn thấy tung tích của những người khác, lúc ấy cũng không suy nghĩ nhiều, hiện tại xem ra, trong linh địa không chỉ có một mình Lục Nhất Diệp, những người khác đều đã trốn đi từ sớm.
Kiếm tu ra tay đối phó mình nhất định là Lý Bá Tiên, tu vi cũng tương ứng.
Pháp tu kia chính là Phong Nguyệt Thiền, hai người này cho tới bây giờ đều là như hình với bóng.
Về phần thể tu... Ngụy Khuyết không có manh mối gì, có lẽ là Lục Nhất Diệp tìm được trợ thủ từ nơi nào đó.
Suy nghĩ cẩn thận những điều này, trong lòng Ngụy Khuyết chìm vào đáy cốc.
Bị giam trong mê huyễn đại trận, hắn không có bao nhiêu cảm giác nguy hiểm bởi vì một Lục Nhất Diệp không thể nào làm gì hắn, nếu như đối phương thật sự muốn giết hắn, hắn hoàn toàn có thể tùy ý đánh trả.
Nhưng trước mắt, hắn không chỉ phải đối mặt với một Lục Nhất Diệp mà còn có ba người khác, lại thêm Mê Huyễn đại trận, Ngụy Khuyết đã ngửi được khí tức tử vong.
Thùng thùng thùng...