Chương 1100: Mê Huyễn Đại Trận! 2
Chương 1100: Mê Huyễn Đại Trận! 2
Bên này ác chiến không ngớt, bởi vì thật lâu không bắt được ba người nên sói đầu đàn tựa hồ có chút tức giận, nó đứng ở ngoài chiến trường, ngửa mặt lên trời tru dài một tiếng, tiếp theo trong nháy mắt, bầy sói đột nhiên tấn công liên tục.
Ba người Đàm Thánh tràn đầy đắng chát nhét vào miệng đan dược, càng lúc càng cảm thấy tình huống không ổn, theo xu hướng như vậy, bọn họ đừng nói là giết chết Lục Diệp, có thể toàn thân đi ra hay không cũng khó có thể cam đoan.
Không thể tiếp tục kéo dài, cùng bầy sói liều mạng chém giết là rất ngu ngốc, mục đích của bọn họ từ đầu đến cuối chỉ có một.
“Ngụy Khuyết, giết Lục Nhất Diệp!” Hạ Lương thét lên, trường đao trong tay phóng ra tia sáng chói mắt, linh lực cả người đều sôi trào lên.
Đàm Thánh phát giác được ý đồ của hắn cũng vội vàng rút ra linh lực phối hợp.
Linh lực cuồng bạo quét qua, hai người hợp lực cứng rắn xé ra một lỗ hổng trong vòng vây của đàn sói, từ lỗ hổng kia, một đạo đao mang giống như dải lụa chém thẳng về phía Lục Diệp.
Bàn Sơn Đao ầm ầm rút ra khỏi vỏ, khí huyết hội tụ trên cánh tay phải lóe lên ánh sáng chém ra, thân hình Lục Diệp bay ngược về phía sau.
Cảnh giới tầng thứ tư đỡ đòn đao mang của tu sĩ tầng thứ chín vẫn là kém hơn một chút, lần này khiến khí huyết chỗ ngực hắn quay cuồng, cánh tay phải cầm đao có chút tê dại.
Đao mang đánh tới vỡ vụn mà theo sát sau đao mang, rõ ràng là Ngụy Khuyết đánh tới, trên mặt gã hiện lên một vẻ dữ tợn, quanh thân linh lực tuôn trào, sát ý lộ ra.
Đàm Thánh và Hạ Lương liên thủ tạo ra cơ hội này cho hắn, hắn tuyệt đối không thể phụ lòng hai người kia!
Mắt thấy thân hình Lục Diệp bay ngược ra sau, hắn đưa tay đánh ra một đạo thuật pháp về phía Lục Diệp, đồng thời thân hình như hình với bóng, bàn tay mở ra, linh lực dâng trào trong lòng bàn tay, tư thế muốn đuổi cùng giết tận Lục Diệp.
Ngự thủ linh văn thành hình,Lục Diệp khó khăn lắm mới ngăn được công kích của thuật pháp kia, ngự thủ bị nghiền nát, thân hình bị trùng kích càng bay xa hơn.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Ngụy Khuyết, thân thể của Lục Diệp giống như là đụng vào một lớp màng mỏng trong suốt, theo một làn sóng gợn, cả người hắn biến mất một cách ly kỳ.
Lại có trận pháp? Ngụy Khuyết cả kinh, nhưng theo tiếng sói tru phía sau truyền đến, gã cắn răng một cái rồi tranh thủ đuổi theo.
Mặc dù hắn không xác định được Lục Diệp ở phía trước đã bố trí trận pháp gì nhưng vất vả lắm hắn mới từ trong vòng vây của đàn sói xông ra, nếu không thể nhanh chóng bắt được Lục Diệp thì tất cả những nỗ lực trước đó đều uổng phí, đến lúc đó không có Đàm Thánh và Hạ Lương ở bên cạnh phối hợp tác chiến, tình cảnh của hắn càng tệ hơn.
Cho nên dù biết rõ không nên truy kích nhưng Ngụy Khuyết cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể kiên trì đuổi theo.
Thân thể giống như đụng vỡ một tầng ngăn cách, Ngụy Khuyết cảm giác bản thân bị một tòa trận đạo bao phủ, phóng tầm mắt nhìn lại, lại không nhìn thấy thân ảnh của Lục Diệp mà bốn phía đột nhiên sinh ra sương mù dày đặc.
Sương mù kia tốc độ tràn cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho bốn phương trở nên duỗi tay không thấy được năm ngón, càng làm cho Ngụy Khuyết kinh hãi không thôi chính là, bên trong sương mù dày đặc kia còn có đủ loại ánh sáng màu khác nhau đang không ngừng di chuyển, theo sự thay đổi vị trí của ánh sáng, tầm mắt của gã thỉnh thoảng lại hiện lên một ít bóng dáng không thể giải thích.
“Mê Huyễn, Mê Huyễn đại trận!” Ngụy Khuyết lập tức biết mình lâm vào trong trận pháp gì, một cỗ ý lạnh từ đầu đến chân, thầm hô hỏng bét.
Lục Nhất Diệp này đến cùng là thứ quỷ gì, trình độ trận đạo đã cao thâm đến trình độ như vậy rồi sao?
Từ khi bọn họ đi vào Linh địa đã trải nghiệm qua đại trận phòng hộ, vây trận, cấm không đại trận, trước mắt lại xuất hiện Mê Huyễn đại trận...
Cái này chỉ là hắn nhìn thấy, khẳng định còn có rất nhiều thứ hắn không nhìn thấy!
Một tu sĩ Vân Hà cảnh thật sự có thể bố trí ra nhiều trận pháp cao thâm như vậy?
Nhưng nghĩ lại, thằng nhãi kia ngay cả Truyền Tống Trận cũng có thể bố trí, còn có cái gì mà hắn không bố trí được.
Vừa nghĩ đến đây, Ngụy Khuyết nào dám đứng lại tại chỗ, hắn lập tức lao ra phạm vi bao phủ của trận pháp.
Đây không thể nghi ngờ là quyết định sáng suốt nhất, phạm vi trận pháp bao phủ cũng là có hạn, chỉ cần hắn không ngừng lao về một hướng thì có thể xông ra.
Tốc độ của tu sĩ cảnh giới tầng thứ chín cực nhanh, Ngụy Khuyết lại dốc toàn lực ra tay, nói là nhanh như chớp cũng không đủ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, một màn khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng xuất hiện, bất luận là hắn chạy nhanh cỡ nào, bất luận hắn nỗ lực cỡ nào, từ đầu đến cuối đều ở trong phạm vi mê huyễn trận, căn bản không cách nào thoát khỏi trận đạo bao phủ.
Tại một chỗ nào đó trong đại trận, theo động tác của Ngụy Khuyết, Lục Diệp đang không ngừng điều chỉnh trận pháp. Đây là lần đầu tiên hắn quan sát được có người đi vào Mê Huyễn trận, tự nhiên muốn tổng kết kinh nghiệm một phen, xem xem trận pháp này có công hiệu như thế nào.
Tạm thời hiệu quả rất tốt.
Mê Huyễn Đại Trận được xây dựng dựa vào hai đạo linh văn ảo ảnh và sương mù, nên hình như có tác dụng mê hoặc địch nhân, cho nên Ngụy Khuyết cho rằng mình đang chạy trốn về một hướng, nhưng trên thực tế, dưới sự điều chỉnh của Lục Diệp, gã vẫn đi vòng vo trong đại trận, chỉ là bản thân không hề phát hiện ra.
Trong đại trận, Ngụy Khuyết đổ mồ hôi, vẻ mặt căng thẳng.
Hắn cũng đã nhận ra một chút manh mối, theo đạo lý mà nói, ở trong trận pháp tất đều là hư ảo, mắt thấy không nhất định là thật, nhưng cảm giác tuyệt đối sẽ không sai.
Nhưng bây giờ xem ra, cảm giác của mình hình như cũng xảy ra một ít vấn đề, nếu không không có đạo lý chạy không thoát.