Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1099 - Chương 1099: Mê Huyễn Đại Trận!

Chương 1099: Mê Huyễn Đại Trận! Chương 1099: Mê Huyễn Đại Trận!

Ngụy Khuyết vừa dứt lời, Đàm Thánh và Hạ Lương đã bình tĩnh hơn một chút.

Vừa rồi nhìn thấy nhiều sói như vậy, ba người đều bị kinh hãi một chút, tâm trí rối loạn nhất thời không nghĩ tới việc này.

Hiện tại xem ra những con sói này hẳn là không có năng lực ngự không, như vậy sự uy hiếp của chúng đối với bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều.

Dù chúng có năng lực ngự không với một mức độ nhất định, chỉ cần ba người duy trì phi hành sẽ không có nguy hiểm quá lớn, ngược lại ba người bọn họ có thể dựa vào thân hình linh hoạt và thực lực của tu sĩ Vân Hà cảnh từng chút một xâm chiếm những con sói này.

Đương nhiên, mục đích chủ yếu nhất vẫn là Lục Nhất Diệp kia, chỉ cần có thể giết Lục Nhất Diệp, sói gì đó hoàn toàn có thể không để ý tới.

Ngay khi bọn hắn nghĩ như vậy, bỗng nhiên Lục Diệp lại vung trận kỳ trong tay, miệng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ khiến ba người sởn hết cả gai ốc.

“Cấm không!”

Theo tiếng nói vừa dứt, trận đạo bao phủ linh địa đột nhiên biến đổi.

Nếu đổi lại là hơn một tháng trước, Lục Diệp vẫn chưa thể bố trí cấm không đại trận, nhưng lần trước lại lấy được bốn loại linh văn từ trên Thiên Phú Thụ, hơn nữa bốn loại này đều là linh văn có liên quan đến Trận Đạo, một trong số đó chính là Cấm Không.

Muốn bầy sói phát huy ra đủ thực lực thì cấm không đại trận nhất định phải tồn tại.

Thời điểm trận đạo thay đổi, ba người Đàm Thánh đứng giữa không trung chỉ cảm thấy trên người đột nhiên có một ngọn núi vô hình đè lên bất ngờ, không kịp đề phòng, ba đạo thân ảnh rơi xuống phía dưới, từng người giương nanh múa vuốt, chật vật đến cực điểm.

Tiếng sói tru vang lên, rất nhiều con sói đã mở miệng sói, từ trong miệng kia phun ra từng đạo gió màu xanh nhạt, chằng chịt quét về phía ba người.

Đám sói xác thực không có năng lực ngự không nhưng chúng lại có năng lực đối nghịch nhất định, loại lưỡi gió có thể từ trong miệng phun ra này chính là một loại thiên phú yêu thuật bẩm sinh của chúng.

Không chỉ những con sói như thế, đại đa số yêu thú đều có bản lĩnh như vậy, nếu không có bản lĩnh như vậy, bọn chúng cũng không có biện pháp sinh tồn trong Thái Mãng Sơn này.

Đương nhiên, so với móng vuốt và răng nanh của chúng, loại công kích như lưỡi gió này yếu hơn rất nhiều, cũng không đủ linh hoạt.

Nhưng thắng ở số lượng nhiều.

Lưỡi gió dày đặc chằng chịt tấn công ba người Đàm Thánh, đánh cho linh quang ngoài thân bọn họ loé lên.

Không hổ là tu sĩ Vân Hà cảnh giới tầng thứ chín, cho dù đột nhiên xảy ra sự cố như vậy cũng có thể phòng thủ nghiêm ngặt, tuy dưới công kích của rất nhiều lưỡi gió có vẻ chật vật nhưng vẫn có thể bảo vệ bản thân chu toàn.

Mà khi ba người bọn họ không ngừng ngã xuống thấp, áp lực trên người bọn họ cũng nhanh chóng giảm bớt.

Cấm Không đại trận chính là như thế, trong phạm vi đại trận bao phủ, bay càng cao áp lực càng lớn, nếu chân chạm mặt đất thì một chút áp lực cũng không cảm nhận được.

Đáp xuống chỗ cách mặt đất ba trượng, ba người mới vội vã ổn định thân hình, đến loại độ cao này, cấm không đại trận cho bọn họ áp lực không đáng kể.

Nói cho cùng vẫn là trình độ trận đạo của Lục Diệp không đủ, nếu không đừng nói là ba trượng, cho dù là ba thước bọn họ cũng bay lên đượ.

Mặc dù thoát khỏi vận rủi chật vật rơi xuống nhưng trên mặt ba người không có chút nào mừng rỡ, ngược lại còn lộ ra vẻ căng thẳng, chỉ vì bốn phương tám hướng, từng con sói đã vây quanh bọn họ.

Theo đó tiếng sói tru liên tiếp vang lên, những con sói chủ động phát động tiến công, từng thân hình to lớn vọt lên hướng ba người đánh giết, xa xa quan sát, công kích của đám sói như cuồng phong bạo vũ liên miên không dứt, đánh cho ba người Đàm Thánh chật vật đến cực điểm.

Ba người bày ra tư thế hai sừng, lấy ra các loại linh khí ngăn cản tập kích của đám sói, thỉnh thoảng có một con sói bị thương, máu tươi vẩy ra.

Sói tuy rằng da dày thịt béo nhưng thực lực ba người Đàm Thánh đặt ở chỗ này, nếu không phải dựa vào ưu thế số lượng để cho bọn họ luống cuống tay chân, đơn độc đi lên, cho dù là sói đầu đàn cũng không thể là đối thủ của bọn họ.

Thủ đoạn mà tu sĩ có thể thi triển mạnh hơn nhiều so với yêu thú.

Bên này đánh nhau khí thế ngất trời, Lục Diệp chỉ đứng ở xa xa bình tĩnh, lẳng lặng quan sát, thỉnh thoảng đưa tay đánh ra ngự khí hoặc là thuật pháp, phân tán tinh lực đám người Đàm Thánh.

Ba người Đàm Thánh bực tức gần như muốn hộc máu!

Bọn họ mấy ngày nay đi vào Thái Mãng sơn, ngủ ngoài đường đi, một đường nhiều thăng trầm, thật vất vả mới tìm được Lục Nhất Diệp nhưng thế nào cũng không nghĩ tới nghênh đón bọn họ lại là khung cảnh như vậy.

Bầy sói khổng lồ phát động công kích liên miên không dứt đối với bọn họ, người bọn họ muốn tìm lại đứng ở một bên xem kịch vui, quả thực không có công bằng!

Bọn họ thật sự nghĩ mãi mà không rõ, Lục Nhất Diệp này sao có thể có vận khí tốt như vậy, có thể trực tiếp thu phục một đàn sói để cho mình dùng.

Nếu như không có đàn sói quấy nhiễu, ba người bọn họ tùy tiện ra tay đều có thể đem hắn chém.

Trong lúc chiến đấu kịch liệt, ba người đã nhận ra một số điểm không thích hợp.

Trong lúc đàn sói nhào tới cắn, trên miệng chúng rõ ràng lóe lên chút ánh sáng, lúc chúng bị công kích, trên lưng bỗng nhiên hiện lên một đạo linh văn hình phòng ngự...

Cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy trên miệng rất nhiều yêu lang có hình mũi tên màu vàng!

“Lục Nhất Diệp đã đâm thứ văn cho những con súc sinh này!” Hạ Lương khẽ quát một tiếng.

Đàm Thánh cùng Ngụy Khuyết đều giật mình, mặc dù đã sớm biết Lục Diệp có thành tựu không thấp trên trận đạo nhưng cho tới bây giờ cũng không biết hắn có đào tạo sâu xa gì về thứ văn chi đạo.

Có thể đâm xuống thứ văn cho Yêu thú, không thể nghi ngờ đã nói rõ rất nhiều thứ.

Tên này muốn trái ý trời! Làm sao cái gì cũng biết?
Bình Luận (0)
Comment