Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1098 - Chương 1098: “Giờ Chết Của Ngươi Đã Đến!” 2

Chương 1098: “Giờ chết của ngươi đã đến!” 2 Chương 1098: “Giờ chết của ngươi đã đến!” 2

“ Cùng công kích một chỗ!” Lúc Hạ Lương xuất đao, nổi giận gầm lên một tiếng.

Đêm dài lắm mộng, ai biết Lục Nhất Diệp kia có thể gọi Thiên Cơ trụ tới hay không, cho nên càng sớm phá vỡ đại trận càng tốt.

Theo trường đao của hắn hạ xuống, thuật pháp Ngụy Khuyết cũng theo sát tới, Đàm Thánh theo đó ra tay, từng đạo công kích điên cuồng rơi vào cùng một vị trí đại trận, ba người liên thủ, phối hợp khăng khít, màn sáng chỗ bị công kích liên tiếp lóe lên.

Trong linh địa, sắc mặt Lý Bá Tiên trở nên bất đắc dĩ, mặc dù hắn đã cố gắng duy trì đại trận nhưng dù sao hắn cũng không phải trận tu, trận pháp cũng không phải xuất phát từ tay hắn, có thể duy trì được nhưng có hạn, cùng lắm chính là điều động nhiều linh lực duy trì vị trí bị công kích.

Ý niệm trong đầu chuyển qua, thật sự không được, chỉ có thể để ba gia hỏa không biết sống chết này tiến vào, đến lúc đó để đàn sói chống lại bọn hắn.

Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên giọng nói của Lục Diệp vang lên bên tai: “Tình huống gì vậy?”

Lý Bá Tiên quay đầu lại thấy Lục Diệp đứng bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn không trung, vui mừng nói: “Tiểu sư đệ, ngươi ra rồi.”

Lúc này Lục Diệp cũng nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của ba người Đàm Thánh, vẻ mặt không khỏi kì quái: “Sao ba tên gia hỏa này lại tìm tới đây?”

Hơn nữa còn là ba người cùng nhau tìm đến!

Ý niệm đầu tiên của hắn chính là bí thuật của Truy Tung Bàn vẫn đang có hiệu lực sao? Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không đúng, ngày đó hắn rời khỏi khu vực săn bắn, trở về Cửu Châu, bí thuật trên người cũng không có dấu vết, không có đạo lý thời gian dài như vậy vẫn còn có hiệu lực.

Nhưng ba người này không thể vô duyên vô cớ tìm được đến đây, mặc dù không biết bọn hắn dùng biện pháp gì nhưng hiển nhiên là sử dụng các loại linh lhí đặc thù tương tự như Truy Tung Bàn.

Địch nhân tìm tới cửa, hơn nữa còn đang công kích trận pháp do chính mình bố trí, trận chiến này khó tránh khỏi, Lục Diệp quay đầu lại nhìn phát hiện bầy sói đều đang ngẩng đầu nhìn lên không trung, không ít con sói đã bị kích phát hung tính, nhe răng trợn mắt tại chỗ.

Dường như nhận thấy được ánh mắt của Lục Diệp, con sói ở đâu đó của bầy sói quay đầu nhìn lại, bốn mắt đối nhau, con sói khẽ vuốt cằm.

Trong lòng Lục Diệp đã định, nuôi binh ngàn ngày dùng binh nhất thời, coi sói trở thành lực lượng phòng hộ kiên cố nhất của Linh địa không thể nghi ngờ là rất sáng suốt. Mặc dù ban đầu bầy sói là bởi vì Cự Giáp mà dừng lại ở đây, nhưng mấy ngày nay, quan hệ giữa Lục Diệp và bầy sói cũng cực kỳ hòa thuận, hiện giờ kẻ địch đánh tới tận cửa, bầy sói chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Lục Diệp tiếp nhận ngọc giác đại trận từ trong tay Lý Bá Tiên, rút ra linh lực rót vào trong đó, điều chỉnh sức mạnh đại trận, miệng nói: “Tứ sư huynh, ngươi mang Phong sư tỷ và Cự Giáp tới vị trí này chờ đợi.”

Nói xong, trong tay đánh ra một cây trận kỳ, bay ra xa xa.

Trận pháp hắn bố trí trong linh địa không đơn thuần chỉ có phòng hộ cùng che lấp đại trận, lực lượng phòng hộ linh địa cũng tuyệt không chỉ có đàn sói.

Lực lượng bầy sói có thể mượn dùng nhưng hắn chưa từng hoàn toàn dựa vào.

Lý Bá Tiên gật đầu, dẫn Phong Nguyệt Thiền và Cự Giáp lao về phía trận kỳ.

Giây lát sau, theo hành động của Lục Diệp, thân ảnh ba người bắt đầu ẩn nấp.

Y Y trốn xuống lòng đất tùy thời mà động, Hổ Phách nhảy lên vai Lục Diệp, bày trận sẵn sàng đón quân địch.

Linh lực trong tay Lục Diệp khẽ động, đại trận biến ảo.

Cùng lúc đó, trên bầu trời truyền đến một tiếng vang nhỏ răng rắc, tựa như gương bị đánh nát vậy, trên đại trận phòng hộ bị phá vỡ một lỗ hổng.

Ba đạo thân ảnh nối đuôi nhau mà vào, nương theo tiếng cười to thoải mái của Đàm Thánh: “Lục Nhất Diệp, ngày chết của ngươi đã đến!”

Tiếng cười im bặt, phảng phất như bị người ta bóp lấy cổ.

Nụ cười trên mặt Đàm Thánh đột nhiên trở nên cứng ngắc, Ngụy Khuyết và Hạ Lương bên cạnh hắn ta kinh ngạc, ba đôi mắt bình tĩnh nhìn hơn hai trăm con sói phía dưới, sắc mặt dần dần nghiêm trọng.

Tuy lúc trước xác thực nhìn thấy dấu vết Yêu thú ra vào nơi đây, cũng chính bởi vì thấy được một màn kia mới xác định nơi này có trận pháp che phủ, nhưng ba người đều không nghĩ tới, trong sơn cốc này lại có thể hội tụ nhiều Yêu thú như vậy!

Nhìn quy mô của nó có thể khẳng định là một bầy sói!

Lục Nhất Diệp mà bọn họ ngày nhớ đêm mong đứng ở phía dưới, chung sống hòa bình với bầy sói, mà ánh mắt những con sói kia nhìn bọn họ lại tràn đầy hung tàn.

Tình huống gì đây!

Ba người Đàm Thánh thực sự bị một màn trước mắt làm cho sững sờ, vốn tưởng rằng phá vỡ đại trận phòng hộ nơi này thì vấn đề lớn nhất mà bọn họ phải đối mặt là việc Lục Diệp nhờ truyền tống trận trốn chạy hoặc là gọi Thiên Cơ trụ chạy trốn, nhưng bây giờ xem ra, sự tình phát triển hoàn toàn không giống như trong dự đoán.

Lục Nhất Diệp không có bất kỳ dấu hiệu muốn trốn chạy nào, ngược lại là ba người bọn họ, không cẩn thận chạy vào nơi giam cầm, đây đâu phải linh địa gì, đây căn bản chính là hang sói.

Lục Nhất Diệp có bản lĩnh lớn như vậy, thu phục được một bầy sói như vậy?

“Mau lui lại!” Hạ Lương là người đầu tiên phản ứng lại, lúc này di chuyển thân hình, muốn từ lỗ hổng tiến vào lui ra ngoài.

Nhưng mà theo cây trận kỳ trong tay Lục Diệp vung xuống, đại trận phòng hộ vặn vẹo thay đổi, trong giây lát liền đổi thành một tòa vây trận lớn, lỗ hổng cũng trong nháy mắt biến mất không dấu vết. Hạ Lương đụng vào màn sáng vây trận, căn bản không thể thoát được, trừ khi gã có năng lực đánh vỡ vây trận.

Lục Nhất Diệp có một bầy sói như vậy bảo vệ căn bản không sợ hãi, vừa rồi thả bọn họ vào chỉ là để bọn họ không trốn thoát được, mà nơi này căn bản chính là một cạm bẫy đã sớm chuẩn bị, ý thức được điểm này, vẻ mặt ba người Đàm Thánh đều khó nhìn.

Ngụy Khuyết bỗng nhiên mở miệng: “Hai vị đừng hoảng hốt, những con sói này dường như không có khả năng ngự không, chúng ta chỉ cần không đáp xuống thì chúng không thể làm gì được chúng ta!”
Bình Luận (0)
Comment