Chương 1097: “Giờ chết của ngươi đã đến!”
Chương 1097: “Giờ chết của ngươi đã đến!”
Thời điểm kích hoạt trận pháp còn không nhìn ra quá nhiều thứ, nhưng giờ phút này khi ba người vừa ra tay, đại trận phòng hộ đã lộ ra một màn sáng bao quanh sơn cốc.
Một tòa đại trận phòng hộ quy mô to lớn như cái chén úp ngược, bao phủ gần phân nửa sơn cốc, trên màn sáng có linh lực ngưng tụ không tan, lộ ra linh khí trời đất nồng đậm nơi đây.
Nếu như nói trước đó ba người Đàm Thánh vẻn vẹn chỉ hoài nghi nơi này có thể là nơi Lục Diệp ẩn thân, vậy sau khi nhìn thấy đại trận phòng hộ này, chắc chắn trong lòng ít nhất cũng tăng thêm bảy tám phần chắc chắn!
Sức mạnh của đại trận phòng hộ mạnh hay yếu có liên quan trực tiếp tới linh khí trời đất, linh khí càng nồng đậm thì sức mạnh của đại trận phòng hộ càng mạnh.
Đại trận trước mắt phạm vi rộng lớn như vậy lại có thể giữ nguyên sức mạnh sau đòn công kích, đương nhiên linh khí nơi này tuyệt đối là một chỗ có linh khí tương ứng với linh địa giáp cấp.
Phần thưởng đệ nhất Sát Lục bảng là một phần Tuyền Linh cấp Giáp!
Nhưng bởi vì có trận pháp khác bao phủ cho nên ba người chỉ có thể nhìn thấy màn sáng phòng hộ đại trận, lại không cách nào nhìn xuyên qua màn sáng để thấy rõ tình cảnh bên trong.
Nếu có thể thấy rõ, ba người nhất định sẽ không hùng hổ như vậy.
Chỉ vì giờ phút này trong linh địa, hơn hai trăm con sói bị quấy nhiễu đều ngẩng đầu nhìn ba người trên không trung, còn có những con sói hơi cúi thấp người, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.
Bị tác động to lớn kia kinh động không chỉ bầy sói.
Lý Bá Tiên, Phong Nguyệt Thiền và Cự Giáp đều từ trong nhà gỗ của mình đi ra, ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh mắt đảo qua ba bóng người trên không trung, Lý Bá Tiên ngạc nhiên: “Bọn họ tìm tới bằng cách nào?”
Ba người này, Lý Bá Tiên đương nhiên biết, Đàm Thánh và Hạ Lương không cần phải nói, từng đăng lâm Linh Khê bảng, cùng Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền có bao nhiêu quen thuộc.
Lần trước Ngụy Khuyết ở trong khu vực săn bắn đã từng giao thủ với bọn họ, cuối cùng vẫn phải dựa vào vây trận mà Lục Diệp sớm bố trí trước mới có thể thoát khỏi.
Ba người đồng loạt xuất hiện ở trên không trung linh địa, hơn nữa còn ra tay công kích đại trận, rõ ràng người đến không có ý tốt, lại nghe bọn họ hô hào lúc trước, hình như là đặc biệt tới tìm tiểu sư đệ nhà mình.
“Tiểu sư đệ đâu?” Lý Bá Tiên không thấy bóng dáng Lục Diệp, ngược lại Y Y đã chạy ra.
Y Y nói: “Lục Diệp luyện đao thuật trong Thận cảnh.”
“Lúc này...” Lý Bá Tiên có chút bất đắc dĩ, Lục Diệp có thể mượn nhờ hạt tức quả để tiến vào Thận cảnh tu hành, chuyện này hắn biết. Những ngày gần đây, hắn và Phong Nguyệt Thiền cũng thỉnh thoảng mượn hạt tức quả tiến vào trong Thận cảnh, rèn luyện kỹ xảo chiến đấu của bản thân và địch .
Cho nên trong lòng hắn hiểu rõ, nếu như Lục Diệp đang ở trong Thận cảnh, hắn sẽ không có cách nào cảm giác được tình huống bên ngoài, hết thảy chỉ có thể chờ hắn tự mình rời khỏi Thận cảnh rồi nói sau.
Nhưng nếu cứ chờ đợi như vậy, đại trận phòng hộ khẳng định chịu không nổi, đại trận không ai khống chế có thể phát huy ra sức mạnh có hạn, uy lực của ba người Đàm Thánh bất phàm, không bao lâu có thể cưỡng ép phá vỡ đại trận.
“Ngọc giác điều khiển đại trận ở đâu?” Lý Bá Tiên lại hỏi.
“Để ta đi tìm.” Y Y nói xong, lắc mình rời đi.
Y Y quay lại rất nhanh, trên tay cầm theo một đại trận ngọc giác: “Ở chỗ này.” Vội vàng giao cho Lý Bá Tiên.
Lý Bá Tiên nhận lấy, sử dụng linh lực rót vào trong đó, thoáng quen thuộc một chút, liền bắt đầu điều động linh khí trời đất , điều khiển đại trận.
Bây giờ tình huống như thế này, Lý Bá Tiên cũng không lo lắng ba người Đàm Thánh giết tới, mấy người bọn họ tất nhiên không phải đối thủ của ba người Đàm Thánh nhưng trong linh địa không chỉ có mấy người bọn họ, hai ba trăm con sói tạo thành phòng hộ, đám người Đàm Thánh nếu thật muốn giết vào khẳng định không có gì hay ho để lấy.
Nhưng trước khi Lục Diệp rời khỏi Thận cảnh, hắn không thể để ba người Đàm Thánh giết vào linh địa, nếu không họ sẽ rất khó khăn và vô tình có thể làm bị thương Lục Diệp.
Cho nên biện pháp tốt nhất bây giờ chính là kéo dài thời gian, chờ đến khi Lục Diệp rời khỏi Thận cảnh.
Hắn bên này điều khiển đại trận, đám người Đàm Thánh lập tức có phát hiện.
Kết quả là ba người này ra tay càng thêm hung mãnh, Đàm Thánh liên tục hô to: “Lục Nhất Diệp, hết hy vọng đi, trừ khi ngươi có thể lại gọi đến Thiên Cơ Trụ, nếu không hôm nay nơi đây chính là nơi ngươi chôn thân !”
Vừa nói vừa ra tay điên cuồng, đánh vào màn sáng của đại trận làm nó liên tục rung lên.
Bên trong đại trận không có bất kỳ lời đáp lại nào, nhưng càng như thế, mấy người Đàm Thánh càng xác định Lục Diệp đang ở bên trong, nếu là người khác đứng ra nói rõ tình huống là được rồi, chính là bởi vì Lục Nhất Diệp ở trong đại trận cho nên mới không dám lộ diện.
Hơn nữa, bọn hắn tìm kiếm tung tích của Lục Diệp đến tận đây, vừa vặn nơi này lại có một linh địa giáp cấp, còn có đại trận quy mô như vậy, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.
Linh lực cuồn cuộn bạo động, màn sáng rung lên không ngừng, ba người Đàm Thánh âm thầm giật mình, đại trận phòng hộ này thật sự rất mạnh, dựa vào ba người bọn họ liên thủ công kích một trận lại không thể đánh vỡ đại trận này.
Nhưng cho dù là không phá được đại trận thì vẫn có chút hiệu quả, bởi vì màn sáng phòng hộ đại trận rõ ràng đã mờ hơn so với ban đầu.
Theo xu thế này, bọn họ sớm muộn gì cũng có thể phá vỡ đại trận, đến lúc đó có thể đánh thẳng vào Hoàng Long.