Chương 111: Huyền Linh Chuông! Không Thể Bình Tĩnh Được Nữa!
Chương 111: Huyền Linh Chuông! Không Thể Bình Tĩnh Được Nữa!
Trong bốn tu sĩ có ba nam một nữ, nữ tử cảnh giới Linh Khê nhị tầng, gã phục mát mẻ, dáng người xinh đẹp, rúc vào bên người một tu sĩ cảnh giới Linh Khê tam tầng khác, bị gã kia ôm vào trong ngực, nhìn bộ dáng hai người rất thân mật, tên tu sĩ cảnh giới tam tầng kia có một bộ da tốt, diện mạo cực kỳ tuấn tú, ăn mặc đẹp đẽ, phối kiếm đeo bên hông, còn mang theo một cái túi trữ vật căng phồng, thoạt nhìn thân phận bất phàm.
Một nam tử cảnh giới tam tầng khác là người có thân hình chắc nịch, gã phục trên người dán chặt thân thể, thoáng có thể thấy được khối cơ bắp rõ ràng. Giờ phút này, nhìn gã giống như hộ vệ đang chắn ở trước mặt đôi nam nữ ôm nhau kia.
Tu sĩ cảnh giới tứ tầng là một nam tử gầy như gậy trúc, đang cảnh giác đánh giá chung quanh.
Lục Diệp và hổ lớn đến cũng không làm kinh động bọn họ, một người một hổ núp tại vị trí cách bọn họ khoảng mười trượng, xuyên thấu qua khe hở giữa bãi đá lộn lộn nhìn về phía bên kia.
Lục Diệp không biết Y Y bị bọn họ vây khốn như thế nào, nhưng thủ đoạn của các tu sĩ thần bí khó lường, luôn có rất nhiều thứ hắn không ngờ được.
Việc cấp bách trước mắt vẫn là cứu Y Y ra, không thể không nói tu sĩ cảnh giới tứ tầng kia mang đến cho hắn áp lực rất lớn, đó là chưa kể đến người ta có tới bốn người.
"Thiếu chủ, đó là cái gì?" Một âm thanh dễ nghe truyền ra, chính là nữ tử kia mở miệng hỏi.
Dù Huyền Linh chuông đã bị kích phát, nhưng đoàn người bọn họ gần như không thấy rõ rốt cuộc là nó đã bị kích phát như thế nào, trước mắt chỉ có chủ nhân của cái chuông này mới có thể hiểu rõ tình huống.
Nam tử tuấn tú đang ôm nàng một tay bóp pháp quyết, hơi cảm ứng một chút lại nhướng mày nói: "Khá thú vị, là một linh thể?"
Huyền Linh chuông chính là linh khí của gã. Đây là một kiện linh khí hộ thân và ẩn nấp cực kỳ cường đại.
"Linh thể?" Nữ tử rụt người lại, cố ý chui vào trong ngực nam tử,: " thiếu chủ, thiếp sợ.”
thiếu chủ kia cười ha ha, vỗ vỗ vòng eo mềm mại của đối phương: "Không sợ không sợ." Gã nháy mắt với tu sĩ cảnh giới tứ tầng kia, phân phó: "Chương sư huynh, đi nhìn xem."
Chương sư huynh gật đầu đáp một tiếng: "Vâng."
Sau đó, người này cất bước đi về phía chiếc chuông lớn chụp trên mặt đất, chờ đến gần bỗng nhiên đánh ra một quyền.
Một tiếng cạch vang lên, ngay sau đó trong chuông truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương của Y Y, hiển nhiên nàng đã bị thương.
"Rống!" Hổ gầm vang núi rừng, bóng dáng tuyết trắng từ chỗ ẩn thân lao ra trong nháy mắt, nhào thẳng về phía Chương sư huynh.
Nó làm vậy cũng do đã bị hành động của đối phương bị kích thích. Tuy lúc trước Lục Diệp đã dặn nó không nên xúc động, nó cũng nghe theo, nhưng mắt thấy Y Y bị thương tổn, rốt cuộc bản năng thú tính đã chiến thắng lý trí... Vì dù sao lý trí của nó cũng ít đến đáng thương.
Hành động này chẳng những dọa bốn tu sĩ bên kia giật nảy mình, ngay cả Lục Diệp cũng bất ngờ không kịp đề phòng.
Hắn còn đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể cứu Y Y ra...
Lúc hổ lớn nhào ra, gió tanh tràn ngập, nữ tử kia kinh hãi kêu lên một tiếng, lần này thực sự bị dọa sợ, nam tử có thân hình chắc nịch kia lập tức thay đổi chỗ đứng, chắn trước người thiếu chủ và nữ tử kia, còn Chương sư huynh có tu vi cao nhất thì biến sắc, một tay bóp quyết, đầu ngón tay có lôi quang bắt đầu lóe ra.
Thế nhưng sau một khắc vẻ mặt gã biến đổi, bởi vì ở phía sau bóng dáng cường tráng của hổ lớn lại có một bóng người nhảy ra.
Chính là Lục Diệp. Do hổ lớn tùy tiện xuất kích khiến hắn không kịp suy nghĩ đối sách gì, gần như đi theo hổ lớn lập tức xông ra ngoài, mượn thân hình của nó che lấp, tranh thủ cho hắn một chút thời gian.
Hắn lao thẳng về phía thiếu chủ kia!
Trong bốn người này, rõ ràng là thiếu chủ này cầm đầu, chỉ cần bắt được gã thì tất cả vấn đề nan giải đều sẽ được giải quyết dễ dàng. Đây cũng là biện pháp khả thi nhất trước mắt.
"Ngăn hắn lại!" Chương sư huynh quát lớn một tiếng, giơ tay lên bổ một chưởng về phía hổ lớn, có thể thấy được một đạo lôi điện bắn ra từ trong lòng bàn tay, đánh vào người hổ lớn, hổ lớn đau đớn gầm thét, một tiếng hổ gầm rung trời, sóng khí lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trùng kích ra phía trước.
Một tiếng hổ gầm này lại làm cho tâm thần Chương sư huynh hơi thất thần, trong lòng thầm rùng mình, nếu hung vật bực này trưởng thành thì thực lực nhất định sẽ vượt xa hung thú cùng cấp.
Gã sờ túi trữ vật, hai thanh loan đao đã xuất hiện trên tay, gã cầm loan đao nghênh đón hổ lớn giết tới.
Bên kia, Lục Diệp đặt một tay trên bội đao, rót linh lực vào hai chân, nhanh như gió xông về phía nam tử chắc nịch kia.
Đối phương khẽ quát một tiếng, linh lực toàn thân bắt đầu khởi động, y phục vốn dán sát vào thân thể gã bỗng nổ tung ra, thân hình đã cường tráng dường như lại lớn thêm một vòng. Gã đưa tay lục lọi túi trữ vật của mình, lấy ra một cây búa dài hai thước, chắn ngang trước người.
Gã chỉ đứng ở nơi đó cũng mang tới cho người ta một loại cảm giác vững như thành đồng, muốn đột phá hàng phòng thủ của gã để bắt được thiếu chủ phía sau cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi, bản thân thiếu chủ cũng không phải phàm nhân, gã là tu sĩ Linh Khê tam tầng, bên cạnh còn có một nữ tử Linh Khê nhị tầng.
Khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng bị thu hẹp l,ại, một tay khác của Lục Diệp đè lên chuôi đao, giả vờ rút đao, thế nhưng lúc giơ tay lên lại không có ánh đao, mà chỉ có có một con Hỏa xà đang thiêu đốt đột nhiên phóng ra, chập chờn bay về phía nam tử chắc nịch kia.
"Hỏa Xà phù!" Nam tử chắc nịch kia quát khẽ, thầm mắng một tiếng địch nhân giảo hoạt, rõ ràng bày ra dáng rút đao, vậy mà lại lén lút đánh ra một tấm linh phù, khiến gã ứng phó không kịp.
Giải pháp thích hợp nhất lúc này đương nhiên là tránh né công kích của tấm linh phù ấy. Mặc dù uy lực của Hỏa Xà phù không nhỏ, phạm vi bao phủ cũng lớn, nhưng nếu gã nguyện ý vẫn có thể tránh được, chỉ là sau đó chắc chắn sẽ rơi vào cục diện bị động.
Đồng thời thiếu chủ ở ngay phía sau gã, cho nên gã không dám tránh đi.
Gã cắn răng một cái, vội vàng lấy ra một tấm Kim Thân phù vỗ lên người, đồng thời thúc giục linh lực hộ thể bảo vệ quanh thân.