Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Chiến Đấu Bùng Nổ!

Chương 112: Chiến Đấu Bùng Nổ! Chương 112: Chiến Đấu Bùng Nổ!

Ánh lửa bùng lên, Hỏa xà bay múa đến nuốt chửng thân ảnh nam tử chắc nịch, trong nháy mắt tiếp theo gã lông tóc không chút thương tổn lao ra từ trong ánh lửa, cầm búa lớn trong tay đón lấy Lục Diệp đang giết tới, giận dữ quát: "Chỉ là một tấm linh phù, ngươi cho rằng có thể đả thương ta?"

Lời kiêu ngạo mới buông xuống, ánh đao lại hiện lên, gã không kìm được lảo đảo lui ra sau một bước, đưa tay che yết hầu mình, ngay cả vũ khí cũng ném trên mặt đất.

"Ôi ôi..." Gã thở dốc từng ngụm, nhưng giữa hai tay lại có máu tươi phun ra, làm cách nào cũng không thể che hết.

Gã không thể hiểu được, vì sao linh lực vốn thiên chuy bách luyện của mình lại không ngăn được dù chỉ một đao của đối phương!

Kim Thân phù mà gã vỗ lên người đã bị Hỏa Xà phù phá vỡ, nhưng dù sao gã còn có linh lực hộ thân, hơn nữa bản thân lại đi theo con đường thể tu. Đây cũng là nguyên nhân mà trước giờ gã vẫn chắn ở trước người thiếu chủ.

Ở Tu Hành giới, thể tu là loại người kiên nhẫn nhất, mà thực lực của thể tu cũng mạnh mẽ nhất, thậm chí bọn họ còn có thể dùng thân thể cứng rắn chịu thuật pháp của những pháp tu kia, mặc dù gã chỉ là tiểu thể tu nên không thể phát huy được ưu thế của phái hệ này, nhưng dù như thế nào cũng không thể bị một đao của đối phương phá vỡ phòng ngự được.

Nhưng trên thực tế gã lại bị một đao của Lục Diệp chém đứt yết hầu, nếu không phải thân thể gã đủ cường đại thì một đao này có thể khiến đầu lâu của hắn rơi xuống đất!

Linh khí trường đao gia trì Phong Duệ linh văn lại có được lực phá hoại vượt quá tưởng tượng của thể tu này.

Lục Diệp cũng rất bất ngờ, hắn không muốn một đao giết đối phương, mà chỉ theo bản năng vung ra một đao kia, có ý muốn bức lui gã này, nhưng kết quả một đao này lại mạnh mẽ ngoài dự liệu.

Lục Diệp suy đoán chuyện này có liên quan với việc thực lực của hắn tăng lên trong khoảng thời gian gần đây. Thực lực của hắn càng mạnh, thúc giục ra linh văn có uy lực càng lớn. Suy cho cùng, linh văn cũng lấy linh lực của hắn làm căn cơ để tồn tại.

Thêm một điểm nữa là trường đao trong tay hắn đã miễn cưỡng lọt vào hàng ngũ linh khí, chứ không phải là thanh kiếm thường lúc trước, cho nên uy lực của linh khí có một đạo linh văn gia trì bên trên sẽ khác biệt với kiếm thường.

Một đạo Hỏa Xà phù, một cú chém gia trì Phong Duệ linh văn, khiến cho Lục Diệp lấy tu vi Linh Khê nhị tầng chém giết một vị thể tu cảnh giới tam tầng.

Gần như thân hình hắn không dừng lại, lập tức lướt qua thể tu kia giết đến trước người thiếu chủ ăn mặc đẹp đẽ nọ.

Hiển nhiên thiếu chủ kia đã bị dọa đến choáng váng, chủ yếu là do một loạt biến cố phát sinh quá nhanh. Gã đang muốn nghiên cứu linh thể bị Huyền Linh chuông vây khốn, ai ngờ sau khi Chương sư huynh đánh ra một quyền, lại có một con hổ lớn trắng như tuyết nhảy tới, đồng thời có một tu sĩ hung hãn theo sát đằng sau giết ra.

Còn không đợi gã hiểu rõ tình huống, thể tu chắn trước người gã đã ôm cổ ngã xuống...

Trong lúc nguy cơ sống chết, thiếu chủ kia theo bản năng đẩy nữ tử trong ngực ra, nàng kia dưới tình huống không hề phòng bị, đã rơi vào trước mũi đao của Lục Diệp.

Vẻ mặt nàng đầy kinh hoảng thất thố, trơ mắt nhìn ánh đao sáng như tuyết hiện lên trước mắt, cũng chỉ kịp thúc giục linh lực hộ thân, sau đó tầm nhìn bắt đầu đảo lộn, cả người nhanh chóng mất đi tri giác.

Thừa dịp nữ tử này tranh thủ được thời gian ngắn ngủi, thiếu chủ nọ luống cuống tay chân lấy ra một tấm linh phù từ trong túi trữ vật, trực tiếp thúc giục linh lực rót vào trong đó, và giơ tay đánh ra.

Lục Diệp hung tàn đã thực sự khiến gã sợ hãi, mà gã lại hiếm khi chân chính giao thủ với người khác, thông thường giết người đều do hai sư huynh kia bắt người trước, hoặc đánh tới hấp hối rồi mới để gã ra tay, gã chưa từng trải qua tình cảnh hung hiểm kích thích như vậy.

Thậm chí trong lúc nhất thời, gã còn quên thu hồi Huyền Linh chuông của mình đến hộ thân.

Lục Diệp thì ngược lại, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh vô cũng, đồng thời mục tiêu trong mắt cũng cực kỳ rõ ràng, dù tu vi chỉ ở mức Linh Khê nhị tầng, nhưng khí thế hắn giết ra chẳng khác gì cửu tầng!

Loại tâm tính này có liên quan đến những điều từng trải trong quá khứ, từ nhỏ thiếu chủ kia đã cơm ngon áo đẹp, đương nhiên không thể so sánh với một tên quáng nô chuyên tìm đường sống giữa khe hẹp như Lục Diệp.

Trong nháy mắt, một đạo trảm kích như dải lụa xuất hiện ở trước mặt Lục Diệp, hắn cũng không ngoài ý muốn với chuyện này.

Nam tử chắc nịch kia có Kim Thân phù hộ thân, chắc chắn người gọi là thiếu chủ này cũng có.

Linh lực toàn thân gầm thét, hai hệ thống chu thiên lớn nhỏ vận chuyển đến cực hạn, hai tròng mắt Lục Diệp cũng tràn đầy linh lực, thấy rõ điểm rơi của trảm kích.

Một vật giống như tấm chắn hình tam giác, chảy xuôi đường vân phức tạp rườm ràm, xuất hiện ở ngực Lục Diệp, chính là Ngự Thủ linh văn.

Gần như trong nháy mắt khi linh văn này thành hình, linh phù kia đã chém tới, Lục Diệp cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ nện thẳng vào ngực mình, cảm giác tức ngực khó thở ùa tới.

Hắn không biết đạo trảm kích này có bao nhiêu ảnh hưởng đối với mình nhưng giờ phút này cũng không có thời gian đi chú ý, cả người đã nhào tới trước mặt thiếu chủ kia, chém một đao xuống kẻ địch tay chân luống cuống trước mặt.

Linh lực hộ thể được thiếu chủ kia vội vàng thúc giục giống như giấy mỏng, bị trường đao đâm thủng, mũi đao sắc bén xuyên qua bả vai gã, máu tươi bắn tung tóe.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lục Diệp rút đao, chuyển động thân hình, nhảy tới phía sau thiếu chủ, gác đao ngang trên cổ gã!

Tiếng kêu thảm thiết của thiếu chủ này đột nhiên dừng lại, cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo ở cổ, cả người gã cứng đờ ngay tại chỗ.

Từ khi hổ lớn bại lộ hành tung đến giờ phút này, trước sau không quá năm hơi thở, nhưng Lục Diệp đã phá sự ngăn cản của thể tu chắc nịch, chém nữ tử cảnh giới nhị tầng, lại bắt thiếu chủ đến trước mặt. Cũng trong thời gian này, hắn liên tục thúc giục ba đạo Phong Duệ, một đạo Ngự Thủ linh văn.

Thậm chí trong toàn bộ quá trình, hắn còn không có thời gian suy nghĩ, chỉ biết xuất đao, giết người, một mạch liên tục, nhanh như thỏ nhảy ưng sa.

"Rống!" Tiếng hổ lớn gầm nhẹ truyền ra, bóng dáng cường tráng văng ra ngoài, đụng vào vách đá một bên rồi trượt xuống, đương nhiên nó không phải là đối thủ của tu sĩ cảnh giới tứ tầng kia.
Bình Luận (0)
Comment