Chương 113: Để Tránh Kết Quả Này, Chỉ Có Một Cách: Đuổi Tận Giết Tuyệt!
Chương 113: Để Tránh Kết Quả Này, Chỉ Có Một Cách: Đuổi Tận Giết Tuyệt!
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đã triệt để rơi xuống hạ phong.
Nhưng người thắng lại không có chút mừng rỡ nào. Gã quay đầu nhìn chiến trường hỗn độn, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin...
Tôn sư đệ ôm cổ họng ngã xuống đất, hai tròng mắt trừng to, thân thể không ngừng co giật, dù chưa chết ngay lập tức, nhưng thương thế như vậy đã không cứu được.
Thi thể không đầu của Viên sư muội đổ ngang sang bên, máu tươi phun trào trên cổ, phát ra tiếng xì xì, mà cái đầu kiều mị của nàng thì lăn qua một bên, trên mặt còn tràn ngập biểu cảm sợ hãi.
Bả vai thiếu chủ chảy máu như thác đổ, một thanh trường đao gác trên cổ gã, đồng thời có một bóng người ẩn giấu ở phía sau lưng thiếu chủ, chỉ để lộ ra một con mắt, giống như sói dữ nhìn chằm chằm về phía Chương sư huynh, đầy hung ác, quả quyết!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chương sư huynh tê dại cả da đầu, gã chỉ vừa giao thủ với con hổ lớn trắng như tuyết kia trong chốc lát, vì sao ba vị đồng môn nhà mình lại rơi vào kết quả hai chết, một bị thương còn rơi vào tay địch rồi?
Người tới là ai?
Hổ lớn bị đánh bay đã đứng lên, từng bước đi tới, thế nhưng nó không tùy tiện phát động tiến công với Chương sư huynh kia nữa, bởi vì nó nhận thấy mình không phải là đối thủ của người này. Hơn nữa trước mắt Lục Diệp đã bắt được một người của đối phương, nó không cần phải quá gấp gáp.
"Thả người!" Lục Diệp nhìn chằm chằm vào Chương sư huynh, trong miệng quát khẽ.
"Ngươi là ai?" Chương sư huynh cắn răng hỏi, trong đầu hiện lên những đối thủ có thể lên được mặt bàn kia nhưng không một ai có thể so với Lục Diệp.
Lục Diệp vừa thu trường đao lại, đã hung hăng đâm một đao vào đùi thiếu chủ kia. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, gã gần như quỳ xuống, phải nhờ Lục Diệp ghìm lấy mới khiến gã ổn định được thân thể.
Lục Diệp rút trường đao ra, máu tươi tuôn trào, hắn lại gác đao lên cổ thiếu chủ kia một lần nữa, nhìn Chương sư huynh sau đó lặp lại câu nói vừa rồi: "Thả người!"
"Ngươi..." Chương sư huynh trừng như muốn rách cả mí mắt.
Gã đã đánh giá thấp sự quả quyết và hung ác của Lục Diệp.
Gã chỉ nói nhảm một câu lại khiến thiếu chủ chịu một đao, ý đồ của đối phương rất rõ ràng, nếu còn dám nói nhảm thì nhận thêm một đao! Mà nhát tiếp theo không biết sẽ đâm ở đâu.
Hiện giờ thiếu chủ bị bắt giữ, dù gã có một thân tu vi tứ tầng lại hoàn toàn không dám tùy tiện tiến lên, đúng là nghẹn khuất.
Nhưng trước mắt bảo đảm an nguy của thiếu chủ là chuyện quan trọng hơn, nếu không gã sẽ không nói nhảm nhiều như vậy, sắc mặt gã âm trầm, mở miệng nói: "Huyền Linh chuông này là linh vật được tiền bối trong môn ban cho, sau khi kích phát không thể thu hồi được ngay, còn cần một chút thời gian!"
Xoẹt ...
Ánh đao lóe lên, một cánh tay phát ra âm thanh rồi bay lên.
Đầu tiên thiếu chủ bị ghìm trước mặt Lục Diệp ngây người một chút, ngay sau đó thân thể run rẩy kịch liệt, gã lớn tiếng kêu thảm thiết, nhưng cũng không dám có bất kỳ dị động nào, chỉ bởi vì đao sắc có thể cắt vào cổ gã bất cứ lúc nào.
Gã hét lớn: "Chương Ngũ, có phải ngươi muốn hại chết bản thiếu chủ hay không? Ta cmn cả tổ tông nhà ngươi!"
"Thả người!" Giọng nói Lục Diệp càng thêm trầm thấp, hiển nhiên hắn đã hết kiên nhẫn.
"Thả, thả ngay!" Thiếu chủ nước mắt nước mũi chảy dài, đau đớn làm cho gã sắp phát cuồng, không ngất đi cũng chẳng phải dũng cảm gì cho cam, chỉ vì tốt xấu gì gã cũng là tu sĩ cảnh giới tam tầng.
Gã miễn cưỡng nâng một cánh tay còn lại lên, trong tay bóp một cái pháp quyết, Huyền Linh chuông đang chụp trên mặt đất kia lập tức bay lên, xoay tròn như đồng hồ lớn rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, bay trở về trên taY Y.
Lục Diệp kinh ngạc, lúc này mới biết linh khí kia là do thiếu chủ nhà người ta khống chế...
Y Y bị nhốt từ bên trong, lập tức thoát thân, trước tiên là vọt tới hổ lớn, đâm vào trong cơ thể nó rồi biến mất vô tung.
Mặc dù trong lòng Chương sư huynh có mưu mô chút chuyện, nhưng cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì. Gã nhìn Lục Diệp đang trốn sau lưng thiếu chủ, từ từ mở miệng nói: "Thả thiếu chủ ra, chuyện hôm nay coi như chưa từng có, ta có thể mời Thiên Cơ thệ.”
"Được!" Lục Diệp đáp rồi đưa tay đẩy sau lưng thiếu chủ.
Thiếu chủ kia loạng choạng tiến lên vài bước, còn không chờ gã cảm thụ được niềm vui sống sót sau kiếp nạn, phần cổ đã có suối nóng phun ra.
"Sao ngươi dám!" Chương sư huynh kia điên cuồng gầm lên một tiếng.
Trận chiến này quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, thậm chí Lục Diệp còn không biết đối thủ của mình là ai, nhưng từ khi hắn theo sát thân hình hổ lớn giết ra, đã định trước kết quả của trận tranh đấu này không phải ngươi chết chính là ta vong!
Tu Hành giới không có đạo lý gì để nói, tu vi cảnh giới chính là đạo lý, một tên cảnh giới Linh Khê nhị tầng như hắn đi giảng đạo lý với người ta nhất định sẽ không thể thất bại, nói không chừng còn có thể liên lụy luôn cả mình vào.
Sau khi hắn ra tay chém liên tiếp hai người của đối phương, hai bên đã thành cục diện không chết không thôi.
Dù Chương sư huynh kia sẵn sàng mời Thiên Cơ thệ, chỉ cần Lục Diệp thả thiếu chủ kia ra sẽ bỏ qua việc này, nhưng đó chỉ là lời thề của riêng gã mà thôi!
Phải biết rằng, người mà Lục Diệp bắt được chính là thiếu chủ của một tông môn, nhân vật bực này phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, sao có thể từ bỏ ý đồ? Dù cho Lục Diệp ép buộc gã phải lập Thiên Cơ thệ, nhưng sau lưng gã còn có cả tông môn! Người khác sẽ không bị Thiên Cơ thệ ước chế.
Đến cuối cùng, khả năng dễ xảy ra nhất chính là Lục Diệp bị toàn bộ người của tông môn kia đuổi giết.
Để tránh kết quả này thì chỉ có một cách.
Đuổi tận, giết tuyệt!
Bốn tu sĩ đã có hai chết một trọng thương, cổ của thiếu chủ kia bị trường đao cắt ra, máu tươi phun trào như suối, gã giơ tay che cổ nhưng chẳng có mấy tác dụng.
Mà trong khi tiếng rống giận của Chương sư huynh kia rơi xuống, Lục Diệp đã đá một cước vào lưng thiếu chủ kia, đạp gã bay ra ngoài, đổ thẳng về phía Chương Ngũ.
"Cứu ta!" Thiếu chủ kia vẫn ở giữa không trung, đã khoa chân múa tay kêu to.