Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1127 - Chương 1127: Phúc Lợi Của Thứ Văn Sư

Chương 1127: Phúc lợi của Thứ Văn Sư Chương 1127: Phúc lợi của Thứ Văn Sư

Trong tẩm điện của Hồ Yêu, Chu Vân Thiên vội vàng đi tới, khom người hành lễ.

“Chuyện gì.”

Hồ Yêu đang nằm nghiêng trên chiếc giường nhẹ giọng hỏi, có một nữ tu đứng ở ngay trước mặt nàng, tay cầm một cái lư hương, khói từ lư hương lượn lờ bay ra bị Hồ Yêu hít vào, làn khói đó làm cho sắc mặt của nàng trở nên say sưa và đỏ bừng, ngay cả trong con ngươi hơi hé mở cũng có một tầng hơi nước bao phủ.

“Tôn thượng, thuộc hạ thất lễ, xin mời tôn thượng xem.” Chu Vân Thiên nói xong thì ngay lập tức vạch áo của mình ra làm lộ đạo thứ văn trước ngực, rút ra linh lực, ngay sau đó ở trước ngực xuất hiện một đạo ngự thủ linh văn.

“Hửm?” Hồ Yêu hơi mở mắt nhìn về phía linh văn ngự thủ kia, đưa tay chỉ một cái, một đạo yêu lực được đánh ra, đánh vào linh văn trên ngực Chu Vân Thiên.

Ánh sáng của linh văn nhạt đi nhưng không hoàn toàn biến mất, Chu Vân Thiên dưới sự công kích phải lui về sau mấy bước.

“Đây là thứ văn?” Hồ Yêu cũng có chút kiến thức nên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra linh văn này.

“Bẩm tôn thượng, đây chính là thứ văn, hơn nữa còn xuất phát từ tay Lục Diệp.”

“Hắn còn có bản lĩnh này!” Hồ Yêu kinh ngạc, tuy rằng mấy ngày trước Chu Vân Thiên đã tới báo cáo với nàng về chuyện Lục Diệp có thể sử dụng thứ văn, nhưng thật sự nàng không để chuyện đó trong lòng, bởi vì một tên Vân Hà tầng thứ tư nếu tu hành thứ văn chi đạo cũng không thể nào có trình độ cao được.

Nhưng bây giờ xem ra mình đã đánh giá thấp đối phương rồi.

Hồ Yêu lập tức ý thức được giá trị của thứ văn, hiện tại Hồ Tiên cốc không thể thu nạp thêm người mới, nhưng nếu có thứ văn tương trợ vậy thì thực lực của toàn bộ Hồ Tiên cốc tối thiểu cũng có thể tăng lên một hai phần, so với việc thu nạp thêm nhiều người mới thì việc tăng thực lực của cốc có vẻ khả quan hơn nhiều.

“Hắn tốn bao lâu để có thể tạo ra đạo thứ văn này?” Hồ Yêu ngồi ngay ngắn lại, sắc mặt nghiêm túc đi không ít.

“Chỉ một nén nhang, hơn nữa ta còn xem cách hắn sử dụng, thành thạo vô cùng, hiển nhiên là hiểu rất rõ về đạo thứ văn này.” Chu Vân Thiên bẩm báo chi tiết.

“Một nén nhang...” Hồ Yêu kinh ngạc.

“Tôn thượng, có thể để các tu sĩ trong cốc tới chỗ hắn xin một đạo thứ văn không? Như thế cũng có thể tăng lên cơ hội sống sót của các vị tu sĩ!”

Hồ Yêu nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể, việc này giao cho ngươi phụ trách.”

“Vâng, tôi nhất định sẽ không để tôn thượng thất vọng.” Chu Vân Thiên cung kính đáp lời.

Lục Diệp đang tu hành đao thuật cùng Hạ Lương, hoàn toàn quên đi thực tại thì bỗng nhiên Chu Vân Thiên dẫn một nhóm người tới, từ xa đã hô to: “Lục đạo hữu!”

Lục Diệp dừng động tác lại, âm thầm thở dài một tiếng, cái gì nên đến vẫn phải đến.

Sau khi đâm cho Chu Vân Thiên một đạo thứ văn ngự thủ thì Lục Diệp đã cảm nhận được sự việc tiếp theo sẽ xảy ra, dù sao thứ văn cũng là một loại ngoại lực nên rất thuận tiện để dùng, Chu Vân Thiên đã trải nghiệm qua chỗ tốt của thứ văn kia nên sẽ không có đạo lý nào coi nó như không khi.

Quả nhiên, sau khi Chu Vân Thiên tới, hắn đã truyền đạt lại mệnh lệnh của Hồ Yêu cho Lục Diệp, để Lục Diệp đâm xuống thứ văn cho tất cả tu sĩ trong cốc, Lục Diệp chỉ có thể đồng ý.

Lục Diệp tạm nghỉ tu hành đao thuật, ở lầu hai, Lục Diệp đang chuẩn bị nguyên liệu và công cụ để đâm thứ văn, đi theo Chu Vân Thiên đứng ở một bên nói: “Chu đạo hữu, thứ văn tương đối hao tổn tâm trí, mỗi ngày ta cùng lắm cũng chỉ có thể đâm ra được thứ văn cho mười vị tu sĩ, nhiều hơn nữa thì tâm trí không đủ.”

Thật ra cũng có thể đâm xuống nhiều thứ văn hơn, nhưng như vậy chẳng những chiếm dụng thời gian của hắn tu hành đao thuật, mà khi tiến hành hồi phục cũng nhiều phiền toái hơn nữa.

Mỗi ngày mười người, đối với hắn sự tiêu hao này là không quá lớn.

“Không thành vấn đề, Lục đạo hữu cứ từ từ mà làm,tuy tôn thượng đã hạ lệnh nhưng cũng không có giới hạn về thời gian.”

Hơn nữa số lượng tu sĩ Hồ Tiên cốc bên này tuy rằng không ít nhưng cũng không tính là nhiều, mỗi ngày mười người, cũng chỉ cần tám chín ngày là xong.

“Vậy thì để bọn hắn lần lượt lên đi.” Lục Diệp mở miệng.

Chu Vân Thiên đi tới cửa sổ, hét to một tiếng: “Triệu huynh, lên đây đi.”

Tu sĩ họ Triệu đang chờ phía dưới được Chu Vân Thiên gọi nhanh chóng cất bước đi lên, rất nhanh đã đi tới lầu hai, đầu tiên là khách khí hành lễ với Lục Diệp.

Lục Diệp bảo hắn lựa chọn đâm xuống Phong Hành hay Ngự Thủ, không ngoài dự đoán, vị tu sĩ họ Triệu này cũng lựa chọn Linh Văn ngự thủ, hơn nữa cũng giống như Chu Vân Thiên, vị trí mà hắn lựa chọn cũng nằm ở ngực.

Dưới hướng dẫn của Lục Diệp, tu sĩ họ Triệu nới rộng quần áo nằm ở trên giường.

Sau một nén nhang, thứ văn đã được đâm xuống, tu sĩ họ Triệu thử một phen, xác định ngự thủ có thể sử dụng thì mừng rỡ nói lời cảm tạ.

Ngay sau đó chính là người tiếp theo...

Đợi đến người thứ ba, là một nữ tu.

Nữ tu đứng trước mặt Lục Diệp, sắc mặt đỏ lên, cúi đầu nói: “Lục sư đệ, đâm trên lưng... Có thể chứ?”

“Đương nhiên là có thể, vị trí nào cũng được.” Lục Diệp gật đầu.

“Vậy thì... ở phía sau.” Nếu không phải tôn thượng tự mình hạ lệnh, nàng dù cho thế nào cũng không thể tới tìm Lục Diệp đòi đâm Thứ Văn, dù sao cũng là nữ tử, để một nam tử động tay động chân trên người mình thật sự khiến nàng e dè .

Nhưng quả thật Ngự Thủ linh văn có thể cung cấp được chút lực phòng hộ, Lục Diệp đâm tới đâm lui ở trước ngực mình thì miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.

Lục Diệp cũng không nghĩ tới, Thứ Văn sư còn có phúc lợi như vậy...
Bình Luận (0)
Comment