Chương 1128: Phúc lợi của Thứ Văn Sư 2
Chương 1128: Phúc lợi của Thứ Văn Sư 2
Sau này sợ là không thiếu chuyện như vậy, tâm trí bình ổn, không hề bận tâm.
“Chu sư huynh, ngươi... Ngươi ra ngoài trước đi!” Sắc mặt nữ tu kia ửng đỏ, trừng mắt liếc Chu Vân Thiên đang đứng ở bên cạnh.
“A a, ta ở bên ngoài chờ.” Chu Vân Thiên chợt hoàn hồn, vội vàng bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Nữ tu đứng tại chỗ, tay xoa góc áo, mím đôi môi đỏ mọng, sắc mặt do dự, cho dù là Hồ Yêu hạ lệnh nhưng ở trước mặt một nam tử không quen biết cởi áo cởi dây lưng vẫn cần có một dũng khí cùng quyết tâm rất lớn.
Lục Diệp xoay người, đưa lưng về phía nàng, giả vờ như đang ở bên kia điều chế nước thuốc. Một lát sau, sau lưng hắn truyền đến tiếng xì xào rất nhỏ.
Ngay sau đó, giọng nói run rẩy của nữ tu vang lên: “Lục sư đệ, ta chuẩn bị xong rồi.”
Lục Diệp quay người, đập vào mắt hắn là một đường vòng cung trắng không tì vết khiến hắn rung đồnh.
Nữ tu ngồi ngay ngắn trên giường, đưa lưng về phía mình, cởi quần áo ra đặt ở trên tay, ngăn ở trước người mình.
Lục Diệp tiến lên, nhìn không chớp mắt... Chủ yếu là không nhìn thấy gì, hắn dùng tay đâm một châm.
Cơ thể nữ tu đột nhiên căng cứng, trong miệng còn phát ra một âm thanh ngắn ngủi.
Khóe mắt Lục Diệp nhảy lên: “Xin sư tỷ đừng phát ra âm thanh kỳ quái như vậy, loạn tâm trí ta... Mặt khác, cơ thể hãy thả lỏng không nên căng thẳng, yên tâm, ta sẽ không đụng vào ngươi.”
Sắc mặt nữ tu đỏ bừng như chim quyên, sau lưng và cổ trắng ngần cũng rực đỏ, cúi đầu, giọng như muỗi kêu: “Ta biết rồi.”
Từng châm từng châm tỉ mỉ đâm xuống, ấn ký ngự thủ linh văn chậm rãi hiện ra.
Sau một nén nhang, Lục Diệp thu tay lại, thở phào một hơi: “Được rồi, sư tỷ!”
“Ngươi... ngươi xoay người.” Nữ tu mở miệng.
Lục Diệp liền xoay người sang chỗ khác, rất nhanh sau lưng đã truyền đến âm thanh mặc quần áo.
“Cảm ơn Lục sư đệ.” Nữ tu vội vàng nói một tiếng cám ơn, sau đó mở cửa phòng, rời đi như chạy trốn.
Chu Vân Thiên thò đầu vào nhìn Lục Diệp, lông mày khẽ giật giật, trên mặt lộ ra nụ cười thâm ý: “Lục đạo hữu có tay nghề này, thật sự là khiến Chu mỗ ghen tỵ muốn chết.”
“Người tiếp theo!”
Lại thêm một tu sĩ đi lên lầu hai, sau một nén nhang lại rời đi.
Trong Hồ Tiên cốc các tu sĩ hầu hết là nam, nữ tu chỉ chiếm ba phần, đây cũng là hiện trạng của toàn bộ giới tu hành Cửu Châu, nói chung, số lượng tu sĩ nam so với số lượng tu sĩ nữ nhiều hơn một ít, cũng không biết vì sao lại như thế.
Đương nhiên, nam tu cởi áo lộ ngực trước mặt Lục Diệp không có gì e ngại, nhưng phần lớn nữ tu đều rất e ngại, để các nàng lộ ra cơ thể của bản thân trước mặt một nam nhân không quen biết quả thật có chút làm khó các nàng.
Nhưng tôn thượng đã tự mình hạ lệnh, các nàng cũng không dám không nghe.
Như nữ tu kia, cơ bản các nữ tu đều lựa chọn đâm linh văn vào vị trí sau lưng, nhưng đối với Lục Diệp mà nói, đây vẫn là một bài kiểm tra khá áp lực.
Cũng có trường hợp ngoại lệ, có một nữ tu khi tiến vào phòng liền bắt đầu cởi quần áo, sau đó nàng nằm thẳng tắp trên giường. Vị trí mà nàng lựa chọn cũng nằm ngay trước ngực khiến cho Lục Diệp miệng đắng lưỡi khô, ngược lại là đối phương, cười đến run rẩy cả người.
Nếu không phải Lục Diệp cẩn thận thủ vững tâm trí thì chỉ sợ việc đâm thứ văn đã thất bại.
Ngày thứ nhất đâm cho mười người, Lục Diệp lấy lý do tâm trí tiêu hao quá lớn, đóng cửa từ chối tiếp khách, giao hẹn với Chu Vân Thiên ngày mai hắn lại mang mười người tới.
Chu Vân Thiên tất nhiên không đồng ý.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lục Diệp lại đi tìm Hạ Lương, chỉ điểm cho gã tu hành đao thuật.
Đợi đến ban đêm, trước tiên đi xem Lý Bá Tiên một chút, nói chuyện với sư huynh, lúc này mới thản nhiên đi vào chỗ ở của Tạ Vân Hàn, thực hiện ước định ban ngày với hắn, cùng hắn uống rượu nói chuyện vui vẻ.
Lúc nửa đêm, Lục Diệp say khướt từ chỗ Tạ Vân Hàn đi ra, trở về phòng của mình, ngồi xuống tu hành.
Sau nửa canh giờ, trong bóng tối, Lục Diệp mở mắt ra rồi nhẹ nhàng hô một tiếng: “Y Y.”
Y Y lập tức từ trong cơ thể của Hổ Phách đi ra, trực tiếp đi vào lòng đất, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Lục Diệp cũng sẽ xây dựng linh văn ẩn nấp và thu khí trên người mình, thân hình hắn lóe lên, nhảy ra khỏi lầu hai.
Trăng sáng treo cao, đêm khuya vắng người.
Lục Diệp lặng lẽ đi theo một hướng, có Y Y dò đường ở phía trước, lại thêm giờ phút này hắn đang sử dụng linh văn ẩn nấp và tăng cường linh văn thu khí cho bản thân, cũng không sợ bị người nào phát hiện.
Còn nữa, hắn đã vô cùng quen thuộc với vị trí của tất cả trận pháp trong Hồ Tiên cốc nên không sợ đụng phải trận pháp để gặp nguy hiểm.
Rất nhanh Lục Diệp đã đi tới cấm địa ở chỗ sâu nhất trong Hồ Tiên cốc.
Ban ngày khi hắn đi theo Tạ Vân Hàn tới đây, hắn đối với cấm địa này sinh ra lòng hiếu kỳ, ngay cả người như Tạ Vân Hàn ở Hồ Tiên Cốc chờ đợi mười hai năm cũng không biết bên trong cấm địa này có cái gì, hiển nhiên ẩn giấu một ít bí mật.
Lúc ban ngày, Lục Diệp đã hạ quyết tâm muốn tìm ra bí mật trong đó, nhưng dù cho nơi này ẩn giấu bí mật gì đi chăng nữa thì nó chắc chắn vẫn sẽ có quan hệ với Hồ Yêu kia, nói không chừng hắn có thể tìm được một chút thu hoạch ngoài ý muốn từ nơi này.
Tuy nơi đây có trận pháp bao phủ nhưng thứ Lục Diệp am hiểu nhất chính là lẻn vào bên trong trận pháp.
Lục Diệp đến trước đại trận kia quan sát xung quanh, xác định bốn phía không có người nào thì mới bắt đầu xây dựng linh văn trong hai tròng mắt, quan sát sơ hở của đại trận, tìm kiếm điểm chết của đại trận.
Rất nhanh đã có thu hoạch, hắn di chuyển thân hình đi tới điểm chết của đại trận, đưa tay lấy ra mấy cây trận kỳ khảm vào xung quanh điểm chết đó.
Tiếp theo hắn lại thi triển một trận pháp, linh lực di chuyển xung quanh điểm chết của đại trận càng ngày càng chậm, thẳng đến khi hoàn toàn ngưng lại.