Chương 1129: Bí mật của Hồ Yêu
Chương 1129: Bí mật của Hồ Yêu
Đại trận nơi đây là một đại trận che lấp kết hợp với một đại trận phòng hộ, hai tòa đại trận kết hợp hoàn mỹ với nhau, có thể thấy được, người bố trí trận pháp này ở trên phương diện trận đạo có kĩ năng không thấp, so với Tạ Vân Hàn lợi hại hơn, nhưng so với hắn lại có một chút chênh lệch.
Cho nên việc lẻn vào trong trận pháp như vậy đối với Lục Diệp mà nói cũng không tính là khó khăn.
Tại vị trí trận kỳ khảm vào, linh lực hoàn toàn ngưng lại, Lục Diệp đưa tay thu lại trận kỳ, lách mình tiến vào, thân hình xông vào trong đại trận.
Đợi đến khi hắn rời đi thì trận kỳ đã hết tác dụng, linh lực trên màn sáng đại trận mới bắt đầu chầm chậm chảy.
Lục Diệp tiến vào bên trong đại trận, lập tức ẩn nấp thân hình, cảnh giác nhìn bốn phía.
Không có gì nguy hiểm, tất cả mọi thứ trong cấm địa đều vừa nhìn là biết.
Bởi vì đây vốn là một không gian không quá lớn.
Trong phạm vi hai mươi trượng, một ngôi mộ cô độc, trước phần mộ có một tấm bia đá. Cách đó không xa còn có một tấm bia đá cổ kính chỉ cao mấy trượng, trông như là một cái tế đàn vậy.
Đây là cấm địa?
Lục Diệp nhăn mày lại, sau khi dùng linh văn thấy rõ hắn cũng không thấy có thứ gì đặc biệt quý giá.
Hắn chậm rãi tiến lên, đi tới trước bia mộ, giương mắt nhìn lên, dưới ánh trăng, chữ viết trên bia đá in vào mi mắt.
“Chủ nhân Lôi Chính Âm chi mộ.”
Chỉ có một hàng chữ như vậy, Lôi Chính Âm hẳn là tên của người được chôn ở phần mộ này, ngược lại hai chữ “Chủ nhân” lại khiến người ta có chút liên tưởng.
Từ lời Tạ Vân Hàn nói lúc trước có thể biết được, thời gian cấm địa này tồn tại tối thiểu phải vài chục năm, người trong mộ khẳng định cũng nằm trong khoảng thời gian dài như vậy.
Nhưng mà bia mộ thoạt nhìn rất sạch sẽ, phía trên không dính một hạt bụi nhỏ, ngay cả mộ phần cũng không có một cây cỏ dại, hình như có người thường xuyên tới đây cúng viếng quét dọn.
Toàn bộ Hồ Tiên Cốc có thể tiến vào nơi này cũng chỉ có Hồ Yêu kia.
Ánh mắt Lục Diệp chớp động một lát, cũng không chú ý tới phần mộ này nữa mà giương mắt nhìn về phía tế đàn kia.
Vừa nhìn qua, tế đàn này chính là đồ vật đã trải qua nhiều năm, cực kỳ cổ xưa, Lục Diệp cất bước đi lên tế đàn, quan sát trái phải chỉ thấy phía trên tế đàn tràn đầy đường vân phức tạp, dường như mặt ngoài của toàn bộ tế đàn bao phủ một tòa đại trận phức tạp, Lục Diệp bình tĩnh quan sát một lát, không nhìn rõ đại trận này rốt cuộc là thứ gì.
Hắn ở trên phương diện trận đạo ít nhiều cũng có chút hiểu biết, trận pháp phức tạp hắn có thể chưa từng tiếp xúc qua nhưng ít nhiều cũng có thể nhìn ra một ít gì đó.
Với những hoa văn này, Lục Diệp không thể nhìn ra gì, có thể là những hoa văn phức tạp này không phải là trận pháp, cũng có thể là những hoa văn này vô cùng phức tạp, vô cùng huyền diệu khiến cho người ta không nhìn ra được.
Lại nhìn kỹ một hồi, Lục Diệp chợt phát hiện xung quanh tế đàn đều có một lỗ khảm.
Lục Diệp cũng không xa lạ gì thứ này.
Nói như vậy, các vị trí có lỗ khảm đều cần để vào linh thạch , giống như tụ linh đại trận ở các tông môn.
Cho nên nếu muốn làm rõ tế đàn này dùng để làm gì thì chỉ cần đặt linh thạch vào các lỗ khảm đó là được.
Đương nhiên Lục Diệp sẽ không làm như vậy, nếu thật sự đặt linh thạch vào, rất có thể sẽ khiến các tu sĩ trong Hồ Tiên cốc chạy tới đây, đến lúc đó hắn nhất định sẽ bị bắt tại trận.
Hắn không khỏi có chút thất vọng.
Hồ Yêu kia đem nơi đây tạo ra cấm địa, hắn vốn tưởng rằng nơi này sẽ ẩn giấu bí mật ghê gớm gì, ai ngờ lại chỉ có một ngôi mộ cô độc, một tòa tế đàn cổ, hết lần này tới lần khác hắn vẫn không xác định được tế đàn này rốt cuộc là dùng để làm gì.
Đi một chuyến tay không!
Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi bỗng có động tĩnh khác thường truyền đến, sắc mặt Lục Diệp lập tức thay đổi, hắn lập tức thi triển linh văn ẩn nấp và thu khí ở quanh thân, đứng trên tế đàn, không dám động đậy.
Một bóng người yêu mị bỗng nhiên hiện ra trước mắt, chính là Hồ Yêu.
Lục Diệp thầm nghĩ rằng mình thật xui xẻo, trước đó hắn đã thấy bia mộ không dính một hạt bụi, phần mộ ngay cả một cây cỏ dại cũng không có, liền biết chỗ này thường xuyên có người tới cúng viếng, ai ngờ đêm hôm khuya khoắt thế mà lại bắt gặp được.
Lần này đúng lúc bị chặn lại, nếu không phải hắn có linh văn thì nhất định sẽ bại lộ.
Dưới ánh trăng, Hồ Yêu lẳng lặng đi đến phía trước phần mộ, cúi đầu nhìn, sắc mặt chậm rãi bị sự bi thương bao phủ.
Một lát sau bắt đầu truyền đến một tiếng khóc, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống lưu lại trên mặt, Hồ Yêu nhào vào bia mộ bi thương khóc lớn, trong miệng không rõ đang nói cái gì.
Lục Diệp chỉ nghe được mấy chữ “Chủ nhân” “Tiên nhi” “ta mệt quá”, về phần những thứ khác, hắn không thể nghe rõ.
Hắn không khỏi cảm thấy may mắn, giờ phút này tâm trạng Hồ Yêu cực kỳ đau thương, hơn nữa co lẽ rằng nàng cũng không ngờ trong Hồ Tiên cốc sẽ có người vi phạm mệnh lệnh của nàng, hơn nửa đêm chạy đến nơi đây, nếu không với khoảng cách gần như vậy, dù cho Lục Diệp dùng linh văn ẩn nấp và thu khí cho mình cũng chưa chắc không bị phát hiện.
Khóc một hồi lâu Hồ Yêu mới đưa tay lau lau khóe mắt, cẩn thận lau chùi bia mộ một chút, hít sâu một hơi, bộ ngực đầy đặn cao vút lên.
Bi ai trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là những lời oán thán và phẫn hận, ngay cả giọng nói mềm mại đáng yêu cũng trở nên cực kỳ lạnh lẽo: “Chủ nhân, không cần quá lâu, thêm một tháng nữa ta có thể báo thù rửa hận cho ngài, lần này nhất định sẽ không thất bại!”