Chương 1130: Bí mật của Hồ Yêu 2
Chương 1130: Bí mật của Hồ Yêu 2
Dường như bởi vì tâm tình quá mức kích động, thời điểm nói ra những lời này toàn thân nàng cuồn cuộn yêu khí, dưới ánh trăng, phía sau thân ảnh Hồ Yêu bỗng nhiên xuất hiện mấy cái đuôi lông xù do yêu khí ngưng tụ lại, đung đưa, đứng ở góc nhìn của Lục Diệp, đây là một cảnh vô cùng mỹ lệ.
Hồ Yêu thâm tình không nỡ, nhìn chằm chằm bia mộ một lát, đợi đến khi tâm trạng hồi phuch, yêu khí lắng lại, lúc này nàng mới xoay người rời đi, xuyên qua trận pháp bao phủ nơi đây, bóng người biến mất không thấy gì nữa.
Lục Diệp lẳng lặng đứng trên tế đàn không một chút nhúc nhích.
Mãi tới nửa canh giờ sau hắn mới khẽ hô một tiếng: “Y Y!”
Thân ảnh Y Y lộ ra: “Bên ngoài an toàn.”
Lục Diệp gật đầu, lập tức đi ra ngoài.
Lúc từ bên ngoài đi vào hắn cần dùng một số thủ đoạn nhưng từ nơi này đi ra, trận pháp không có nguy hiểm.
Chỉ chốc lát sau đã lặng lẽ trở về nơi ở của mình.
Lục Diệp nhớ lại khung cảnh mình mới nhìn thấy, lông mày cau chặt lại. Lúc trước, hắn dựa vào danh xưng Hồ Tiên cốc mà suy đoán bản thể của con Hồ Yêu kia là một con hồ ly tinh, hôm nay nhìn thấy dị tượng sinh ra sau khi Yêu nguyên của đối phương bạo phát thì càng thêm chắc chắn cho phỏng đoán ban đầu.
Đó quả thực là một con hồ ly tinh, chỉ là đó không phải là một con hồ ly bình thường, bởi vì đối phương không chỉ có một cái đuôi, mà là có tận sáu cái!
Thiên Hồ nhất tộc sao? Hơn nữa còn là Lục Vĩ Thiên Hồ!
Trách không được có bản lĩnh điều khiển tâm trí người khác, nếu như đối phương là Thiên Hồ nhất tộc vậy thì tất cả vấn đề đều được giải thích.
Mặc dù Thiên Hồ không bằng Thánh thú Tứ Tượng nhưng cũng là một loại dị thú có thiên phú đặc biệt, theo Lục Diệp biết, Thiên Hồ cấp độ Vân Hà cảnh bình thường chỉ có hai đến ba cái đuôi cho nên dù chúng có thiên phú đặc biệt cũng không thể đạt tới trình độ điều khiển tâm trí người khác, nhiều lắm chỉ là mê hoặc tâm trí người khác, chỉ cần tâm trí đủ mạnh mẽ là có thể thoát khỏi rất nhanh.
Có thể có Lục vĩ, Hồ Yêu kia là dị loại trong Thiên Hồ nhất tộc, trong tình huống bình thường, thực lực của Lục vĩ thiên hồ có thể so với Thần Hải cảnh!
Chuyến này tuy rằng không có thu hoạch thực tế nào trong cấm địa nhưng lại có thể nhìn thấu được Hồ Yêu kia, cũng không tính là không có chút thu hoạch nào.
Nhưng loại thu hoạch này đối với tình hình trước mắt mà nói cũng không có trợ giúp gì lớn.
“Lục Diệp.” Trong bóng tối, Y Y bỗng nhiên mở miệng: “Hồ Yêu kia có vẻ rất đáng thương.”
“Nàng đáng thương chỗ nào?” Lục Diệp tức giận nói một câu: “Đáng thương nhất là tu sĩ bị nàng khống chế tâm trí, khăng khăng trung thành với nàng.”
“Chủ nhân của nàng đã chết.” Hốc mắt Y Y đỏ hoe: “Nàng muốn báo thù cho chủ nhân của mình.”
Lục Diệp quay đầu nhìn nàng, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này cảm xúc quá mẫn cảm, chủ nhân của hồ ly đã chết ít nhất mười mấy năm rồi, ngươi khóc cái gì?
Y Y nói: “Nếu một ngày nào đó ngươi cũng chết, ta và Hổ Phách nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách báo thù cho ngươi!”
Lục Diệp bật cười: “Ta và Hổ Phách ký kết mệnh nguyên chi thuật, nếu ta chết, Hổ Phách cũng xong đời, ngươi cũng xong đời, còn báo thù cái gì, mọi người cùng đi xuống Hoàng Tuyền, trên đường cũng không yên ắng.”
Má Y Y hơi phồng lên: “Dù sao Hồ Yêu kia cũng thật đáng thương.”
Sau khi nói xong, hắn dậm chân, đâm đầu vào trong cơ thể Hổ Phách, không muốn để ý tới Lục Diệp nữa.
Lục Diệp im lặng, trong bóng tối, con ngươi chậm rãi trầm xuống.
Hồ Yêu trước đó nói rằng trong vòng một tháng là có thể báo thù rửa hận cho chủ nhân, vấn đề hiện tại là... Chủ nhân đó là ai?
Vốn dĩ Lục Diệp còn chưa rõ chuyện Hồ Yêu thu nạp nhiều tu sĩ như vậy để làm gì, nhưng bây giờ xem ra đã rất rõ ràng.
Nàng vẫn luôn nghĩ biện pháp báo thù cho chủ nhân của mình, chỉ dựa vào sức mạnh của chính mình thì không có cách nào báo thù rửa hận cho nên mới cần thu nạp tu sĩ đi vào Thái Mãng sơn.
Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, Hồ Yêu chắc chắn đã làm qua rất nhiều lần nhưng đáng tiếc đều thất bại, tu sĩ dưới nàng tử vong tất nhiên cũng có liên quan đến việc này.
Trước mắt tu sĩ Hồ Tiên cốc có hơn tám mươi người, trong đó có chừng mười năm vị cảnh giới tầng thứ chín, hơn nữa ngoại trừ Lục Diệp và Lý Bá Tiên, tất cả đều trên cảnh giới tầng thứ tám.
Nếu như kéo nhiều người như vậy ra ngoài, không dám nói có thể quét sạch chiến trường Vân Hà, nhưng tối thiểu nhất cũng chiếm đóng được một phương, xưng vương xưng bá là không có vấn đề gì.
Nhưng Hồ Yêu chậm chạp không hành động, có thể là không có lòng tin, cũng có thể là đang chờ đợi thời cơ.
Bất kể là thế nào, thực lực của vị chủ nhân kia chắc chắn không thể đùa, phóng tầm mắt nhìn khắp chiến trường Vân Hà, người có thể khiến nàng thận trọng đối đãi như thế, chỉ có một khả năng!
Lục Diệp vội vàng lấy ra thập phần đồ án, điều tra đánh dấu phía trên, chỉ một lát sau, ánh mắt hắn dừng lại trên một nhóm đánh dấu.
Yêu thú cấp bá chủ, Cự Viên Cuồng Bạo!
Mí mắt Lục Diệp nhảy lên một cái.
Nếu như sự tình thật sự giống như hắn nghĩ, vậy thì vô cùng phiền toái.
Thực lực của yêu thú bá chủ Vân Hà cảnh mạnh như thế nào hắn cũng không rõ.
Nhưng thực lực của yêu thú cấp bá chủ Linh Khê cảnh hắn đã được trải nghiệm, đó là hoàn toàn vượt qua phạm trù sức mạnh của Linh Khê cảnh.
Bản thân hắn đã từng đạt được vị trí tu sĩ cấp Bá chủ, có thể nói trong cùng cảnh giới căn bản không có địch thủ.
Thực lực Hồ Tiên cốc xác thực không tầm thường, nhưng lấy thực lực như vậy chống lại một yêu thú cấp bá chủ, đến cùng ai cười thật đúng là khó mà nói.
Một tháng...Đột nhiên Lục Diệp cảm thấy hơi nhức đầu.
Có nên thử đánh ngất xỉu Lý Bá Tiên hay không, trực tiếp mang đi là được rồi? Nhưng không nói hắn có cơ hội thành công hay không, một khi thất thủ sẽ bại lộ một vài thứ của mình, đến lúc đó nói không chừng không ai đi được.
Cho dù thật sự đánh ngất Lý Bá Tiên, bí thuật thần hồn kia không phá, vẫn thủy chung là một tai hoạ ngầm.