Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1137 - Chương 1137: Cự Viên Cuồng Bạo

Chương 1137: Cự Viên Cuồng Bạo Chương 1137: Cự Viên Cuồng Bạo

“Rất tốt!” sắc mặt Hồ Yêu thay đổi, quát khẽ: “Chuẩn bị động thủ!”

Ra lệnh một tiếng, tu sĩ Hồ Tiên cốc đều lặng lẽ rút ra linh lực, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

“Rống!” Tiếng rống giận dữ bỗng nhiên từ sâu trong núi truyền đến làm vô số chim bay đi, tiếng rống kia cách nơi đây tối thiểu hai ba mươi dặm, nhưng truyền đến tận đây, vẫn như cũ cho người ta cảm giác áp bách to lớn.

Đây chính là uy thế của yêu thú cấp bá chủ!

Lại qua một lát, mấy đạo lưu quang ấn vào tầm mắt mọi người, rõ ràng là đám người Chu Vân Thiên rời đi lúc trước.

Bọn họ đi mười mấy người, nhưng trở về chỉ có bảy người, những người còn lại đã không thấy bóng dáng, kết cục như thế nào có thể tưởng tượng được.

Có một thân ảnh cao lớn không ngừng phập phồng phía sau bọn họ, truy kích như giòi trong xương. Thân ảnh kia không thể phi hành, chỉ không ngừng nhảy lên nhảy xuống trên mặt đất nhưng tốc độ lại cực nhanh, so với Chu Vân Thiên, bọn họ ngự khí phi hành cũng không thua kém bao nhiêu, mỗi một lần hạ xuống đều làm đất rung núi chuyển.

Mọi người bị truy kích đến mức sắc mặt đầy bối rối, đều lấy ra khí lực, đem tốc độ bản thân nhanh đến cực điểm nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi truy kích ở phía sau.

Lục Diệp sử dụng linh văn nhìn lại, phát hiện ra bóng đen kia rõ ràng là một con vượn lớn lông đỏ đầy người, chính là yêu thú cấp bá chủ cấp cao đánh dấu trên bức vẽ, Cuồng Bạo Cự Viên!

Cũng không biết bọn Chu Vân Thiên rốt cuộc đã làm gì với con yêu thú này, giờ phút này Cự Viên Cuồng Bạo đầy dữ tợn, sát khí lạnh lẽo làm cho mấy tu sĩ phía trước chạy trốn như rơi vào hầm băng của thời xưa.

Cự Viên Cuồng Bạo lại một lần nữa nhảy lên cao, một bàn tay to bỗng nhiên thò ra, chụp vào một tu sĩ ở phía sau cùng.

Tuy rằng Lục Diệp không quen biết với tu sĩ kia nhưng những người này ở Hồ Tiên cốc ít nhiều cũng đã gặp qua vài lần, cũng biết được người ta là một cảnh giới tầng thứ tám.

Nhưng giờ khắc này, vị tu sĩ Vân Hà tầng thứ tám có thể nói là cường giả ở khắp chiến trường Vân Hà này lại có thể giống như con gà con bị Cự Viên Cuồng Bạo nắm ở trong lòng bàn tay.

“Cứu mạng!” Người nọ sợ hãi đưa tay kêu cứu.

Vừa dứt lời, bàn tay to lớn của Cự Viên Cuồng Bạo xiết chặt, bỗng nhiên nổ tung, cả người biến thành máu tươi bắn đầy trời, hài cốt cũng không còn.

Một màn này in sâu vào trong tầm mắt của rất nhiều tu sĩ đang chờ ở đây, khiến cho bọn họ đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Trước khi hành động, Hồ Yêu đã báo cho bọn họ biết hành động và mục tiêu của lần này , nhưng cho dù tất cả bọn họ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng vì Hồ Yêu hiến ra tính mạng của bản thân, nhưng sau khi nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng cũng phát lạnh, một loại sợ hãi không kiềm chế được tràn ngập ra toàn thân.

Không ít tu sĩ vô thức lùi lại, trong lòng nảy sinh nghi vấn.

Sự tồn tại khủng bố như vậy, thật sự là bọn họ có thể giết chết sao?

Một Vân Hà tầng thứ tư trực tiếp bị bàn tay bóp chết, sự công kích như vậy khiến vẻ mãn nguyện vừa rồi của bọn họ như bông tuyết dưới ánh nắng mặt trời tan rã không còn gì.

Chống lại tên ác ma như vậy, không ai có cảm giác an toàn!

“Sợ cái gì, hôm nay không phải nó chết cũng là các ngươi chết! Ai cũng không được phép lui!” Hồ Yêu mở đôi môi đỏ mọng phun ra lời nói lạnh lẽo thấu xương.

Nàng vừa mở miệng, các tu sĩ quả nhiên không hề lui, vẻ hoảng sợ trên mặt từ từ biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt kiên quyết.

Thần hồn bí thuật của Hồ Yêu phát huy tác dụng, đối với tu sĩ Hồ Tiên Cốc mà nói, lời của Hồ Yêu chính là mệnh lệnh không cách nào kháng cự.

Có người gầm lên: “Vì tôn thượng, hôm nay phải giết chết kẻ này!”

Mọi người cùng hùng hổ: “Nhất định phải giết chết tên này!”

Trong lúc nhất thời, chiến ý dâng cao.

Hai mươi dặm chớp mắt đã tới, đám người Chu Vân Thiên một đường chật vật chạy về, rốt cuộc cũng sống lại, phía sau là Cự Viên Cuồng Bạo đuổi giết tới.

“Động thủ!” Theo tiếng hạ lệnh của Hồ Yêu, các tu sĩ phân tán ở bốn phía đồng loạt ra tay, trong lúc linh lực hỗn loạn, rất nhiều ngự khí cùng thuật pháp đánh tới cuồng bạo Cự Viên, chỉ một thoáng đã đem vị trí chỗ nó hóa thành một vòng xoáy tử thần.

Lúc các tu sĩ Hồ Tiên cốc xuất thủ, Cự Viên Cuồng Bạo kia vừa vặn vọt tới giữa không trung, mà theo rất nhiều ngự khí cùng uy lực thuật pháp bộc phát, thân hình khổng lồ của Cự Viên lại trực tiếp bị đánh rơi xuống, đập ầm ầm trên mặt đất.

Mặt đất nứt nẻ, bụi đất tung bay.

“Hống!” Cự Viên chật vật đứng dậy, gầm lên giận dữ, mắt thường có thể thấy được khí lãng quét về phía trước, cây cối trong phạm vi không xa đột ngột từ mặt đất mọc lên.

Nhưng nghênh đón nó lại là nhiều ngự khí cùng thuật pháp oanh kích, đủ mọi ánh sáng sắc màu hiện lên, bao phủ toàn bộ chỗ này.

Từng tiếng vang trầm đục truyền ra, từng công kích đánh lên trên người Cự Viên Cuồng Bạo. Cự Viên có thân hình cực lớn, cao tới ba trượng, dưới thế bị tấn công liên miên không dứt như vậy đã bị đánh đến lảo đảo lui về phía sau, thân hình không ngừng đi chuyển.

Dù hao tổn mấy người nhưng tu sĩ Hồ Tiên cốc bên này cũng vẫn như cũ có khoảng 80 người, nhiều người như vậy tụ cùng một chỗ kinh khủng cỡ nào.

Nhất thời lại đem uy thế cuồng bạo Cự Viên kia áp chế xuống.

Thấy tình cảnh này, chúng tu sĩ Hồ Tiên cốc vui mừng không thôi, không ít người chợt phát hiện ra yêu thú cấp bá chủ này hình như cũng không ra sao, căn bản không khủng bố như trong tưởng tượng, vì thế ra tay càng hăng hái.

Trong số tất cả tu sĩ, chỉ có Lục Diệp và Tạ Vân Hàn là không tham dự vây công Cự Viên cuồng bạo.
Bình Luận (0)
Comment