Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1138 - Chương 1138: Cự Viên Cuồng Bạo 2

Chương 1138: Cự Viên Cuồng Bạo 2 Chương 1138: Cự Viên Cuồng Bạo 2

Hai người phải phụ trách chủ trì trận pháp đã bố trí từ trước cho nên đều điều khiển linh khí bay ở giữa không trung.

Nhìn bóng dáng khổng lồ bị ánh sáng ngự khí và thuật pháp bao phủ không ngừng lui về phía sau, Lục Diệp lại nhìn về phía Hồ Yêu đang đứng trong đám người.

Trên mặt Hồ Yêu vẫn không có nửa điểm vui mừng, ngược lại vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Điều này khiến trong lòng Lục Diệp trầm xuống.

Tình huống không lạc quan đã thấy, toàn bộ Hồ Tiên cốc, nếu bàn về hiểu rõ thực lực Cự Viên Cuồng Bạo này, không ai qua được Hồ Yêu, vẻ mặt của nàng không thể nghi ngờ có thể nói rõ một ít sự tình.

Nhưng dưới tình hình như thế, Lục Diệp thực sự không nghĩ ra được, con Cự Viên Cuồng Bạo này có thủ đoạn chuyển bại thành thắng gì, hơn tám mươi vị tu sĩ tập hợp hỏa diễm công kích, cho dù là Yêu thú cấp bá chủ cũng có thể tạo ra sóng gió gì?

Ngay khi hắn nghĩ như vậy, có một tiếng rống giận rung trời từ bên phía Cự Viên Cuồng Bạo truyền ra, dường như là bởi vì bị công kích khiến cho vị Yêu thú cấp bá chủ này hoàn toàn cuồng nộ. Tiếng gầm này còn mạnh hơn cả uy thế vừa rồi, khi khí lãng quét qua, thân hình Lục Diệp đang ngự khí phi không cũng nhịn không được chuyển động theo một cái.

Lục Diệp giương mắt nhìn về phía trước, sau đó nheo mắt lại.

Chỉ thấy ánh sáng đủ mọi màu sắc kia bao phủ vùng đất trung tâm có linh lực hỗn loạn, một đoàn ánh sáng đỏ chói mắt bỗng nhiên bành trướng như một vòng mặt trời nổ tung, yêu nguyên khủng bố quét sạch tứ phương, trong trận doanh, từng tiếng hô hét truyền ra, trong nháy mắt tự cắt đứt liên hệ giữa bản thân và ngự khí.

Những tiếng leng keng liên tiếp vang lên, bên cạnh Cự Viên Cuồng Bạo rơi xuống từng đạo ngự khí hình dạng không giống nhau, những ngự khí sáng bóng kia rõ ràng đều đã mất đi linh tính.

Đây là bị yêu nguyên của yêu thú cấp bá chủ trùng kích dẫn đến.

Sau một khắc, Cự Viên Cuồng Bạo vốn ở trong trạng thái bị áp chế bỗng nhiên nhảy lên cao, phá tan thế bảo vây, thân ảnh khôi ngô cao lớn mang theo cảm giác áp bách khó có thể diễn tả bằng lời, rơi thẳng xuống vị trí đông đúc nhất.

Trong nháy mắt này, đồng tử của Lục Diệp đột nhiên co lại.

Không có nhiều ngự khí và thuật pháp quấy nhiễu, trạng thái lúc này của Cự Viên Cuồng Bạo vừa nhìn đã biết ngay, khiến Lục Diệp hoảng sợ chính là, sau khi chịu đựng chừng hơn mười hơi thở công kích điên cuồng như vậy, trên người Cự Viên Cuồng Bạo này lại không có nổi một vết thương, thậm chí ngay cả bộ lông màu đỏ trên người nó cũng không bị hư hao chút nào, yêu nguyên nồng đậm ngưng lại bọc bên ngoài thân thể, hình thành một đạo phòng hộ vững như thành đồng vách sắt, không gì phá nổi!

Cuối cùng Lục Diệp cũng hiểu được vì sao biểu cảm của Hồ Yêu lại nghiêm trọng như vậy.

Thực lực của yêu thú cấp bá chủ này so với hắn dự liệu còn mạnh hơn.

Loại tình huống vừa rồi, dù cho là một tu sĩ mới tấn thăng Chân Hồ cảnh cũng không có khả năng không có một chút thương tích nào, nhưng Cự Viên Cuồng Bạo lại không có một chút thương thế nào.

Lục Diệp còn chưa rõ thực lực cụ thể của nó như thế nào, nhưng năng lực phòng hộ như vậy, không thể nghi ngờ còn kinh khủng hơn một ít tu sĩ Chân Hồ cảnh rất nhiều.

Yêu nguyên bao quanh thân thể, căn bản không đả thương được nó.

Ngay cả năng lực đả thương nó cũng không có thi nói gì đến chém giết?

Lục Diệp âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là trước đó hắn không có động tay động chân gì trong lúc bày trận mà là dùng toàn lực thi triển hết, nếu không chỉ sợ lần này thật sự sẽ lành ít dữ nhiều.

Trong tiếng kinh hô, Cự Viên Cuồng Bạo ầm ầm rơi xuống.

Mặt đất rung chấn, Cự Viên Cuồng Bạo rơi xuống trung tâm, từng đạo khe hở như mạng nhện lan tràn ra bốn phía.

Một ít tu sĩ thấy thời cơ đã sớm bỏ chạy, nhưng còn có mấy tu sĩ ứng biến không nhanh, thẳng đến khi Cự Viên Cuồng Bạo rơi xuống trước người mới nhớ tới việc chạy trốn.

Nhưng mà đã muộn!

Chỉ thấy Cự Viên Cuồng Bạo vung tay một cái liền đem tu sĩ gần nó nhấc lên, trong tiếng kêu tuyệt vọng hoảng sợ của tu sĩ kia, nó hung hăng đập xuống mặt đất.

Tiếng kêu tuyệt vọng im bặt, trên mặt đất xuất hiện một mảng máu tươi.

Cự Viên Cuồng Bạo lại chạy ra vài bước, đuổi theo một tu sĩ, cái tay lớn che trời chụp xuống, tu sĩ kia cũng không rên một tiếng, trực tiếp bị đập thành thịt nát.

Nó lại xoay người, trong miệng phát ra tiếng gầm ngắn ngủi, tốc độ nhanh nhẹn khiến tất cả mọi người không nhìn rõ, một tay mò lên tu sĩ thứ ba, sau đó mở ra cái miệng to như chậu máu, một ngụm cắn xuống.

Máu tươi vẩy ra, nửa người trên của tu sĩ kia trực tiếp biến mất!

Cự Viên không truy sát tu sĩ tứ phương trốn chạy nữa, há mồm phun ra nửa phần thi thể ngậm ở trong miệng, khóe miệng nhiễm máu tươi, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng tại chỗ, nâng hai tay vỗ vỗ lồng ngực của mình.

Tiếng vang trầm đục như tiếng trống trận, làm cho màng nhĩ người nghe phát run.

Mà nương theo động tĩnh vỗ, nó càng phát ra tiếng rống giận, bộc lộ uy thế của yêu thú cấp bá chủ.

Giữa không trung, trận kỳ trong tay Lục Diệp nhoáng lên một cái.

Cự Viên Cuồng Bạo có cảm giác nhưng nó còn chưa kịp phản ứng thì linh lực cuồng bạo bỗng nhiên cuồn cuộn bên cạnh nó, ngay sau đó ánh sáng lửa phóng lên cao, biến phạm vi lớn thành địa ngục.

Tiếng nổ vang lên, truyền khắp tứ phương, ánh lửa bao phủ thân hình Cự Viên Cuồng Bạo.

Pháp trận nổ tung!

Nhưng mà sau một khắc, thân hình Cự Viên Cuồng Bạo khôi ngô từ trong ngọn lửa đi ra, yêu nguyên cuồn cuộn, vẫn như cũ không có một chút tổn thương.

Đây chính là pháp trận bạo liệt mà Lục Diệp đã sắp xếp linh thạch ở trong, đã sớm để cho trận pháp vận chuyển linh lực, sức mạnh có thể phát huy ra mạnh hơn một nửa so với pháp trận bạo liệt mà hắn bố trí bình thường, nhưng dù vậy cũng khó có thể làm rung chuyển lớp yêu nguyên bảo hộ của một vị Yêu thú cấp bá chủ.

“Giết nó!” Hồ Yêu gầm lên giận dữ.

Đám tu sĩ hoảng sợ như tỉnh mộng, lại lần nữa xuất thủ đánh tới Cự Viên Cuồng Bạo.
Bình Luận (0)
Comment