Chương 1139: Vây giết
Chương 1139: Vây giết
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ đùng đoàng to lớn không ngừng truyền ra, nương theo đó là linh lực bạo loạn, từng tòa bạo liệt pháp trận bị kích phát, nổ cho đầu óc Cự Viên Cuồng Bạo choáng váng.
Có được cơ hội tốt này, các tu sĩ lại tấn công, rất nhiều ngự khí và thuật pháp đánh về phía Cự Viên.
Giữa không trung, Lục Diệp và Tạ Vân Hàn thỉnh thoảng huy động trận kỳ trong tay, kích phát uy lực trận pháp, nhưng trên mặt hai người lại không thấy nửa điểm vui mừng.
Bởi vì cho đến giờ phút này, hộ thể yêu nguyên của Cự Viên Cuồng Bạo cũng không có dấu hiệu bị rung chuyển, mà không phá được hộ thể yêu nguyên của nó thì đừng mơ tưởng tổn thương nó dù chỉ một chút.
Răng rắc... Tiếng nổ truyền ra, trên bầu trời có một tia sét bổ xuống chính giữa vị trí của Cự Viên Cuồng Bạo đang đứng, đó là do Lục Diệp kích phát một tòa Dẫn Lôi Trận đã được bố trí trước đó.
Con rắn sét trườn ra bên ngoài thân thể Cự Viên rồi bị chôn vùi, không thể gây ra chút ảnh hưởng nào với nó.
Công kích, trận pháp của tu sĩ bùng nổ, không thể nghi ngờ đã chọc giận Cự Viên Cuồng Bạo. Nó rống giận, trong phạm vi to như vậy mạnh mẽ đâm tới, đi qua, nhấc lên một mảnh gió tanh mưa máu.
Tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng vang lên, chỉ trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ đã có hơn mười người phải chịu chiêu độc, những tu sĩ bị Cự Viên Cuồng Bạo nhìn chằm chầm vào không ai may mắn thoát khỏi, đều chết không toàn thây.
Mùi máu tươi tràn ngập, trên mặt đất là dấu vết máu thịt be bét.
Dưới tình huống bình thường, đối mặt với loại tình cảnh này, cách đối phó chính xác nhất là chạy trốn ra tứ phía, có thể chạy xa ra bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu.
Nhưng tu sĩ Hồ Tiên cốc đều bị Hồ Yêu gieo xuống bí thuật thần hồn cho nên giờ phút này dù tổn thất to lớn, dưới sự mở miệng hạ lệnh của Hồ Yêu cũng không có một ai chạy trốn, tất cả mọi người đang liều mạng rút ra linh lực bản thân, công kích Cự Viên Cuồng Bạo.
Đây là một trận chiến không cho phép lùi bước, cũng là một trận chiến tìm đường sống trong chỗ chết.
Thân hình Cự Viên Cuồng Bạo ở trong chiến trường không ngừng lên xuống, phương thức công kích của nó đơn giản mà thô bạo tới cực điểm, đơn giản chính là một nắm một vỗ một bóp, dù chỉ là công kích đơn giản thô bạo như vậy cũng làm cho tất cả tu sĩ Hồ Tiên cốc đều khó có thể đối phó.
Lúc trước Lục Diệp bố trí vây trận và mê huyễn đại trận đã phát huy tác dụng không nhỏ, có một ít tu sĩ bị theo dõi, nhớ kỹ lời hắn dặn dò, vội vàng phóng về phía vây trận hoặc là mê huyễn đại trận. Theo trận thế vận chuyển, Cự Viên Cuồng Bạo bị nhốt trong đó, các tu sĩ miễn cưỡng tránh được một kiếp.
Nhưng dù có Lục Diệp và Tạ Vân Hàn chủ trì trận thế, nhiều lắm cũng chỉ có thể vây giữ Cự Viên Cuồng Bạo hai ba hơi thở, vị Yêu thú cấp bá chủ này quả thực đã khiến Lục Diệp thấy được cái gì gọi là mạnh nhất chiến trường.
Bất kể vây trận hay là mê huyễn đại trận, ở trước mặt nó, tiện tay là có thể phá.
Thời gian trôi qua, thương vong không ngừng gia tăng.
Đứng ở sát biên giới chiến trường nhìn tình hình chiến đấu, sắc mặt Hồ Yêu lạnh lùng như băng, các tu sĩ tử vong nàng cũng không thèm để ý, đôi mắt đẹp tựa như vực sâu kia phản chiếu thân hình khôi ngô của Cự Viên Cuồng Bạo, sâu trong đôi mắt đẹp ẩn chứa oán độc thù hận khắc cốt ghi tâm.
Năm đó nàng chỉ là một con hồ ly bình thường, đi theo chủ nhân của mình vào Thái Mãng Sơn tu hành, nhưng mà đi nhầm vào lãnh địa của Cự Viên Cuồng Bạo, nàng trơ mắt nhìn chủ nhân của mình bị thân ảnh cao lớn kia một chưởng đập thành thịt nát.
Từ ngày đó trở đi, trong lòng nàng chỉ còn lại thù hận.
Giống như là trời xanh chiếu cố, lại giống như là hạt giống thù hận nảy mầm trong lòng, huyết mạch của nàng bỗng nhiên bắt đầu thức tỉnh, có được năng lực mà Vân Hà cảnh không nên có, để cho kế hoạch báo thù của nàng có một chút khả năng thành công.
Những năm này nàng dựa vào năng lực của mình đã không ngừng thu nạp tu sĩ xâm nhập Thái Mãng Sơn làm lớn mạnh thực lực, lần lượt tìm đến Cự Viên Cuồng Bạo báo thù rồi lần lượt thất vọng mà về.
Lần này là lần có thực lực lớn nhất dưới trướng nàng, hơn nữa còn có thêm một vị trận tu có năng lực cực cao trên trận đạo tương trợ, cho nên cũng hy vọng lớn nhất vào lần này.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, chỉ sợ cũng không có cơ hội lần sau.
Tạ Vân Hàn nói với Lục Diệp, Hồ Yêu muốn tích lũy đầy đủ lực lượng rồi mới đi tìm Cự Viên Cuồng Bạo báo thù, nhưng bởi vì thu nạp người mới không dễ cho nên lực lượng của Hồ Tiên Cốc vẫn không có biện pháp lớn mạnh.
Nhưng thật ra không phải như vậy.
Hồ Yêu quả thật có bản lĩnh điều khiển tâm trí người khác, nhưng loại bản lĩnh này cũng có giới ioiy hạn, khống chế hơn tám mươi vị tu sĩ Hồ Tiên cốc đã chạm đến giới hạn của nàng, nàng đã không có cách nào thù nạp thêm nhiều tu sĩ nữa.
Cho nên không phải nàng không muốn tích lũy đủ lực lượng mà là không có cách nào.
Còn nữa, mỗi khi thêm một tu sĩ, cảm giác nguy cơ vô hình trong lòng nàng lại tăng thêm một phần, qua nhiều năm như vậy, loại cảm giác nguy cơ này gần như đã ngưng tụ thành thực.
Trong lòng nàng đó là Thiên Cơ chú ý tới mình, bởi vì nàng có được sức mạnh không nên thuộc về Vân Hà cảnh, hơn nữa còn dùng tu sĩ nhân tộc.
Đối với Thiên Cơ xưa nay công bằng công chính mà nói, đây là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.
Một khi cảm giác nguy cơ tích lũy tới một mức nhất định, nàng nhất định sẽ phải nghênh đón trừng phạt của Thiên cơ.
Mà đây là cơ hội cuối cùng của nàng, lần này nếu vẫn không thành công, nàng sẽ không còn cơ hội nữa.
Cho nên bất kể thế nào cũng không thể thất bại!
Điều khiến nàng cảm thấy an tâm là trận tu mới tới có trình độ rất cao, từng trận pháp bộc phát, không ngừng làm suy yếu đi của Cự Viên Cuồng Bạo, rất nhiều tu sĩ trong cốc lại nhờ hắn bố trí trận pháp giúp đỡ mà tránh được một kiếp. Có thể nói, nếu không có Lục Diệp bố trí trận pháp, Hồ Tiên cốc bên này đã sớm thất bại thảm hại.
Rầm rầm rầm...