Chương 1140: Vây giết 2
Chương 1140: Vây giết 2
Tiếng nổ liên tiếp truyền ra, vẻ mặt Lục Diệp đầy nghiêm túc.
Hắn và Tạ Vân Hàn tốn ba ngày để bày ra trên trăm trận pháp trong phạm vi này, nhưng trận chiến đấu này mới chỉ qua một nén nhang, tất cả trận pháp đã tiêu hao một nửa, Cự Viên Cuồng Bạo kia vẫn không có bất kỳ vết thương nào, hộ thể yêu nguyên ngưng lại, trái lại bên Hồ Tiên cốc đã tổn hại hơn hai mươi ngy, số còn lại tuy không lùi bước, vẫn đang ra sức công kích, nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé.
Trận chiến này... Thật sự có thể thắng?
Trong lòng Lục Diệp không khỏi sinh ra một tia nghi ngờ, cho tới bây giờ hắn còn chưa nhìn thấy nửa điểm hy vọng thắng lợi.
Trong lúc bận rộn, hắn liếc qua Hồ Yêu bên kia.
Bên cạnh Hồ Yêu chỉ có một người, đó chính là Lý Bá Tiên!
Lục Diệp không rõ vì sao Hồ Yêu lại muốn mang theo Lý Bá Tiên bên người, có lẽ là do lúc trước Chu Vân Thiên khi giới thiệu Lý Bá Tiên đã lộ ra vẻ cực kỳ tôn sùng, khiến Hồ Yêu có thêm nhiều coi trọng đối với Lý Bá Tiên.
Lần này nếu hành động thất bại, Lý Bá Tiên có thể sẽ trở thành quân cờ đáng mong đợi nhất dưới trướng Hồ Yêu, chắc cũng là bởi vì nguyên nhân này, Hồ Yêu mới có thể để Lý Bá Tiên ở bên cạnh nàng, không tham dự chiến đấu.
Thế nhưng Lục Diệp lại vui vẻ nghe ngóng.
Tứ sư huynh của mình mới có tu vi tầng thứ năm, tuy nói hắn có thực lực hùng hồn, không kém so với cảnh giới tầng thứ bảy, nhưng ở trên chiến trường này, đừng nói tầng thứ bảy, cho dù là tầng thứ tám thứ chín cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Trong cốc có mười năm vị tư sĩ có tu vi tầng thứ chín, đã chết ba người, trong đó một người còn là thể tu thể phách cường đại nổi danh!
Lục Diệp tận mắt nhìn thấy thể tu kia vỡ nát trong bàn tay của Cự Viên Cuồng Bạo, giống như bọt biển.
Đối với thực lực chênh lệch, binh tu thể tu gì đó không khác nhau, đều là chuyện một cái tát.
Số lượng trận pháp liên tục giảm bớt, số lượng tu sĩ trong cốc thương vong không ngừng tăng lên, nhưng dưới mệnh lệnh của Hồ Yêu, tất cả tu sĩ đều liên tục không ngừng, công kích liên miên không dứt từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, thân thể Cự Viên Cuồng Bạo vẫn không ngừng va chạm.
Lại một tu sĩ bị Cự Viên bóp nát thân thể phát ra tiếng kêu thảm thiết, số còn lại đều đầy bụi đất. Khai chiến mới không quá nửa canh giờ, hơn tám mươi người chỉ còn lại năm mươi người, trận pháp do Lục Diệp bố trí cũng chỉ còn lại không đến mười tòa.
Ngay khi tâm tình Lục Diệp đang nặng nề,Cự Viên Cuồng Bạo bỗng nhiên gầm lên giận dữ, nhảy lên thật cao, đánh thẳng tới bên ngoài chiến trường.
Lục Diệp nhìn cảnh tượng này, hai mắt sáng ngời!
Lúc trước chiến đấu, Cự Viên Cuồng Bạo cũng sẽ nhảy tới nhảy lui, nhưng trước đó mỗi một lần nó đều hướng về nơi đám người dày đặc nhất nhảy xuống, nhưng lần này lại không giống, nhìn tư thế Cự Viên này... Giống như là muốn rời khỏi chiến trường.
Vào lúc gay go lại có hành động cổ quái như vậy, Lục Diệp không khỏi sinh ra một chút liên tưởng.
Gia hỏa này... cũng sắp đến cực hạn rồi!
Không nói những cái khác, trong gần trăm tòa trận pháp, tám phần mười đều là sát trận, một hai tòa trận pháp đối với nó uy hiếp không lớn, nhưng thời gian dài dù không để nó bị thương cũng tiêu hao cực lớn.
Chớ đừng nói chi là, các tu sĩ trong cốc từ đầu đến giờ liên tục không ngừng vây công.
Cho nên, cho dù giờ phút này yêu thú cấp bá chủ nhìn qua vẫn uy phong lẫm liệt nhưng trên thực tế chỉ sợ đã là nỏ mạnh hết đà.
Lục Diệp có thể nghĩ đến điểm này, Hồ Yêu sao lại không nghĩ tới, mắt thấy Cự Viên sắp rời khỏi chiến trường, nàng lập tức khẽ kêu một tiếng: “Ngăn nó lại! Đừng để nó chạy!”
Mấy năm nay lần lượt vây công Cự Viên, mỗi lần đều bị giết đến thất bại thảm hại, chưa từng có lần nào Cự Viên chủ động rời khỏi chiến trường.
Đây là lần đầu tiên!
Cũng là lần cách thành công gần nhất!
Cho nên bất kể thế nào cũng không thể để nó chạy thoát, nếu không tất cả cố gắng trước đó đều thất bại trong gang tấc.
Mà theo lệnh của Hồ Yêu, mấy tu sĩ hung hãn không sợ chết bay lên, nghênh đón Cự Viên Cuồng Bạo, từng người ra tay muốn đánh nó rơi xuống.
Nhưng mà Cự Viên chỉ vung tay lên một cái, một tu sĩ ở gần nó nhất liền nổ tung thành một dòng máu, những người khác công kích trên thân Cự Viên căn bản là kiến lay cây, không có chút hiệu quả nào.
Hồ Yêu nhìn mà âm thầm lo lắng.
Ngay vào lúc này, ngay khi Cự Viên nhảy đến chỗ cao nhất, một cây trận kỳ trong tay Lục Diệp bỗng nhiên rơi xuống.
Trên mặt đất, từng đường vân phức tạp sáng lên chói mắt, ngay sau đó, một áp lực vô hình từ trên trời giáng xuống.
Mấy tu sĩ bay ở giữa không trung chuẩn bị chặn đánh Cự Viên Cuồng Bạo chợt cảm thấy một tòa núi lớn đè trên đỉnh đầu.
Cự Viên cũng như thế, hơn nữa tốc độ rơi xuống so với tu sĩ còn nhanh hơn, lúc rơi xuống, trên mặt thình lình hiện ra vẻ nhân tính mờ mịt, hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra.
Cấm Không!
Lúc trước ở bên trong Linh địa, Lục Diệp đã sử dụng Cấm Không Đại Trận khiến cho đám người Hạ Lương ăn phải thiệt thòi lớn. Bây giờ hắn đã muốn đối phó với Yêu thú cấp bá chủ, đương nhiên sẽ không thiếu Cấm Không Đại Trận.
Lúc trước hắn cũng không rõ yêu thú cấp bá chủ này có thể bay hay không, bố trí trận pháp này chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, lại không nghĩ rằng lúc này phát huy ra tác dụng kỳ diệu.