Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1142 - Chương 1142: Đến Bước Đường Cùng 2

Chương 1142: Đến bước đường cùng 2 Chương 1142: Đến bước đường cùng 2

Trước đó mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ rằng mình sẽ đánh chết được một yêu thú cấp bá chủ, nhưng giờ phút này thắng lợi là chuyện dễ như trở bàn tay, trong tình hình này, dù không có mệnh lệnh của Hồ Yêu thì tu sĩ ở cốc cũng sẽ dốc hết toàn bộ sức lực.

Nhưng đúng lúc này, Cự Viên bỗng nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, há mồm phun ra một đạo ánh sáng màu vàng đất từ trong miệng nó.

Ánh sáng hóa thành một đường thẳng tắp, bay thẳng đi, tất cả thuật pháp và ngự khí đi qua đều trở nên nhạt dần, một đường dễ dàng bẻ gãy.

Một thể tu đứng mũi chịu sào sững sờ tại chỗ, mãi đến khi ánh sáng màu vàng đất biến mất mới cúi đầu nhìn xuống ngực mình.

Lọt vào tầm mắt hắn là một con mắt co rút lại.

Chẳng biết lúc nào ngực của mình đã bị thủng một lỗ lớn bằng miệng chén, cũng xuyên qua toàn bộ thân thể của các tu sĩ. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã nhào trên mặt đất.

Phản ứng dây chuyền như thế, theo thể tu đầu tiên bổ nhào tới, phía sau hắn, bảy tám tu sĩ ở phía này đều ngã trên mặt đất, trên thân mỗi người đều có một lỗ thủng lớn chừng miệng chén, sự sống nhạt dần .

Nhiều người không biết chuyện gì xảy ra.

Lục Diệp đứng trên không trung vẫn luôn luôn chú ý tới động tĩnh chiến trường, lại nhìn thấy tia sáng màu vàng đất kia rõ ràng là màu sắc của yêu đan, vừa rồi Cự Viên Cuồng Bạo lại trực tiếp tế ra yêu đan của mình.

Yêu thú bị dồn đến mức đường cùng có thể tế ra yêu đan công kích, việc này hắn cũng có nghe nói, nhưng không phải yêu thú nào cũng có bản lĩnh như vậy, dù sao yêu đan là kết tinh thực lực của yêu thú, một khi rời khỏi thân thể, nhẹ thì nguyên khí bị thương nặng, nặng thì lập tức chết, cho nên dù có một số yêu thú có năng lực như vậy nhưng nếu không phải lúc bất đắc dĩ cũng không dám làm như vậy.

Cự Viên Cuồng Bạo ở thời điểm này tế ra yêu đan của mình, hiển nhiên là bị đe doạ tính mạng nên đánh cược một lần.

Kết quả là bảy, tám tu sĩ tấn công mất mạng!

Cảnh tượng này khiến hắn lạnh khắp cả người.

Tác chiến với yêu thú cấp bá chủ quả nhiên là không thể khinh thường chút nào, rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn có thủ đoạn khủng bố như vậy.

Hắn chỉ cảm thấy may mắn khi ở Hồ Tiên cốc là một trận tu, không cần tham dự lần chém giết này, nếu không trong số những tu sĩ đã chết kia rất có khả năng sẽ có mình.

Đây căn bản không phải là chuyện có thể tránh được, tu sĩ còn có thể sống sót không phải là thực lực mạnh hơn mà là vận khí đủ tốt.

Vốn vòng vây kín không kẽ hở, mặc kệ Cự Viên từ phia nào phá vòng vây cũng đều có thể bị các tu sĩ đánh trở về, nhưng theo một kích của yêu đan, vòng vây đã xuất hiện lỗ hổng.

Trong nháy mắt ánh sáng màu vàng đất kia bị dập tắt, Cự Viên Cuồng Bạo liền phá vây ra phía trước, nửa đường thu hồi yêu đan của mình, bỏ chạy ra xa.

Các tu sĩ may mắn còn sống sót hiển nhiên bị một kích vừa kia làm cho kinh hãi, nhất thời lại không thể ngăn cản.

“Còn thất thần làm gì?” Hồ Yêu kêu to, vốn làbnên dung nhan quốc sắc thiên hương nhưng giờ phút này lại có vẻ mặt dữ tợn, trong miệng thốt ra lời nói cực kỳ ác độc: “Hôm nay nếu nó chạy, tất cả các ngươi đều phải chết!”

Một lời nói ra, sắc mặt các tu sĩ thay đổi.

Chu Vân Thiên toàn thân đầy máu tươi, vung cánh tay hô to: “Đuổi theo!”

Lúc này hắn ngự không bay lên, hướng về phía Cự Viên bỏ chạy đuổi theo ra ngoài, các tu sĩ may mắn còn sống bám theo sát phía sau.

Cự Viên bị đánh cho đến mức yêu lực bị hao hết, bất đắc dĩ phải lấy Yêu Đan, giờ phút này có thể nói là nguyên khí bị thương nghiêm trọng cho nên dù chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của Cấm Không Đại Trận, tốc độ chạy trốn của nó cũng không nhanh, chỉ chốc lát sau, các tu sĩ liền đuổi kịp Cự Viên.

Đại chiến lại nổi lênbnhưng lần này các tu sĩ đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Hồ Yêu cũng đi theo, loại chuyện báo thù rửa hận này đương nhiên phải tự tay làm mới có ý nghĩa.

Tạ Vân Hàn nói với Lục Diệp một tiếng, sau đó cũng bay về phía bên kia.

Lục Diệp đi sau một đoạn, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý tới hắn, hắn đưa tay điểm lên trên dấu ấn chiến trường, truyền ra một tin tức.

Chờ đến khi Lục Diệp chạy đến chiến trường bên kia, tình hình đã rất rõ ràng.

Mặc dù Cự Viên Cuồng Bạo ra sức chống lại nhưng nó đã tiêu hao hết Yêu Nguyên, tế ra Yêu Đan lại làm cho nó tổn thương nguyên khí rất lớn, giờ phút này khắp người đều là vết thương, một thân thực lực so với lúc cao trào cũng không có một nửa.

Tu sĩ Hồ Tiên cốc bên này mặc dù số người giảm hơn một nửa nhưng tốt xấu gì cũng còn có gần bốn mươi người, dưới điều kiện không thể phi hành, Cự Viên làm sao có thể là đối thủ?

Thời gian trôi qua, khí thế của Cự Viên càng ngày càng yếu, vết thương trên người cũng càng ngày càng nhiều, máu tươi từ trong cơ thể nó chảy ra nhuộm đỏ đất dưới chân.

Thẳng đến một khắc nào đó, nó rốt cuộc không kiên trì được nữa, thân hình khôi ngô ầm vang ngã xuống đất.

Nó chưa chết, nhưng đã không còn sức tái chiến.

Các tu sĩ may mắn còn sống bao vây nó, không có hoan hô và hưng phấn, chỉ có sự kinh sợ, trận chiến hôm nay tổn thất rất lớn.

Hồ Yêu tách đám người ra, nện bước chân diêm dúa lẳng lơ đi tới phía trước, hận ý trong mắt ngưng lại.

“Tôn thượng cẩn thận!” Chu Vân Thiên quát khẽ, cùng mấy tu sĩ khác theo sát bên cạnh Hồ Yêu.

Hồ Yêu ngự không bay lên, đứng cách Cự Viên mấy trượng, quan sát phía dưới, sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt lại là một mảnh khoái ý: “Ngươi cũng có hôm nay!”
Bình Luận (0)
Comment