Chương 1143: Đâm sau lưng
Chương 1143: Đâm sau lưng
Cự Viên lẳng lặng nằm trên mặt đất, miệng lớn thở hổn hển, trong mắt chứa một mảnh u ám.
“Niêm phong tứ chi của nó!” Hồ Yêu cắn răng hạ lệnh.
Lúc này có không ít tu sĩ lao tới, cầm trong tay Linh khí, hung hăng đâm vào trong tứ chi của Cự Viên, ghim chặt nó trên mặt đất.
Máu tươi bắn tung tóe, trên mặt Cự Viên lộ ra vẻ mặt đau đớn, theo bản năng giãy giụa một chút, nhưng căn bản không có tác dụng.
Nó đã kiệt sức rồi.
Hồ Yêu đưa tay vồ một cái, một tu sĩ trên tay cầm trường kiếm bị nàng chụp tới, nàng nhanh nhẹn hạ xuống, hai chân dẫm lên lồng ngực của Cự Viên, thân thể nghiêng một nửa, trước ngực có một mảng máu tươi, nhưng giờ phút này lại không có tu sĩ nào có can đảm thưởng thức cảnh đẹp hiếm có này.
“Nhận ra ta không?” Trong mắt Hồ Yêu ngập tràn khoái ý, trong miệng thốt ra lời nói lạnh lẽo thấu xương, “Ta đã nói rồi, một ngày nào đó ngươi sẽ chết ở trên tay ta, ngày này ta đã đợi mười tám năm! Mười tám năm!”
Trên mặt nàng lộ ra một tia cảm xúc không biết là khóc hay là cười.
Mười tám năm chờ đợi, lần lượt thất bại, thù hận tràn ngập cuối cùng cũng có thể thỏa thích phát tiết vào giờ khắc này.
Hai tay nàng nắm ngược chuôi kiếm, nhắm ngay ngực Cự Viên, giơ lên cao, cắn răng quát: “Chết!”
Trường kiếm hung hăng đâm xuống, phốc phốc một tiếng vang nhỏ truyền ra, máu tươi tung tóe, trường kiếm đâm thẳng đến chuôi kiếm.
Bị một đòn nghiêm trọng này, con ngươi xám xịt của Cự Viên lại hiện lên một tia thanh minh, trong miệng truyền ra một tiếng gầm giận dữ, một cánh tay đang bị cố định trên mặt đất không thể động đậy bỗng nhiên nâng lên, trong tiếng kinh hô của một đám tu sĩ, một cái tát hướng về Hồ Yêu .
Hồ Yêu biến sắc, không nghĩ tới kẻ thù còn có lực phản kích, càng không nghĩ tới nó có năng lực thoát khỏi trói buộc.
Nàng phản ứng cũng nhanh, cơ hồ trong nháy mắt Cự Viên giơ tay lên liền lùi về sau, nhưng vẫn như cũ bị sự tấn công của Cự Viên tác động đến.
Thân thể cao gầy uyển chuyển như lá rụng tung bay.
“Tôn thượng!” Một đám tu sĩ quá sợ hãi.
Hồ Yêu chật vật rơi xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng bỗng nhiên trở nên tái nhợt, khí tức toàn thân kịch liệt rung chuyển.
Bị công kích của Cự Viên quét trúng một chút đã bị trọng thương, nếu vừa rồi không phải nàng phản ứng nhanh thì e là đã chết rồi.
“Giết nó!” Hồ Yêu gầm lên một tiếng oán độc.
Chúng tu sĩ nhận lệnh, rất nhiều công kích đánh vào trên người Cự Viên nhưng nó lại không có phản ứng.
Cái tát công kích Hồ Yêu kia đã là tuyệt chiêu cuối cùng của sinh mệnh nó.
Chu Vân Thiên bị thương đầy người vọt tới bên cạnh Hồ Yêu, ân cần mà khẩn trương hỏi: “Tôn thượng, vết thương thế nào?”
Hồ Yêu chậm rãi lắc đầu, Chu Vân Thiên nhanh chóng lấy ra đan chữa thương từ trong túi trữ vật, Hồ Yêu cũng không khách khí mà cầm lấy ăn vào.
Một lát sau, Dư Đại Vi sắc mặt tái nhợt, hai tay cầm một viên yêu đan màu vàng đất đi lên bẩm báo: “Tôn thượng, Cự Viên kia đã chết!”
Hồ Yêu mở mắt nhìn viên yêu đan trước mặt, khẽ vuốt cằm, vẻ bình tĩnh mang theo một tia mờ mịt.
Mười tám năm, mười tám năm này mỗi một ngày nàng đều sống trong thù hận, hôm nay bỗng nhiên mối thù được báo, trong lòng khoái ý, chẳng biết tại sao lại có thêm một chút trống rỗng, giống như cuộc sống không còn mục tiêu.
Ngẩng đầu nhìn đông đảo tu sĩ dưới trướng mình, tất cả đều mang thương tích, mỗi người đều dính đầy bụi đất.
Nàng đưa tay cầm lấy yêu đan cấp bá chủ kia, mở miệng nói: “Trận chiến hôm nay, các ngươi biểu hiện không tệ, nhất là Lục Diệp và Tạ Vân Hàn, hôm nay có thể giết chết tên này, hai người các ngươi lấy công đầu, đợi khi trở về cốc, bản tôn tự có ban thưởng.”
Lục Diệp và Tạ Vân Hàn vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ.
“Tu chỉnh tại chỗ, ba canh giờ sau trở về cốc!”
“Rõ!” Các tu sĩ đáp ứng.
Sau đại chiến, tâm tình mọi người đều bình tĩnh lại, mỗi người tìm một chỗ để điều chỉnh. Về phần cảnh giới thì không cần, nơi này đã là lãnh địa của yêu thú cấp bá chủ, ngày thường cũng không có yêu thú nào dám đến mạo phạm.
Nhưng mà lúc tới hơn tám mươi người, hiện giờ còn sống chỉ còn lại không đến một nửa, cho dù là một nửa này cũng có rất nhiều người bị thương nghiêm trọng.
Phải biết rằng đây là do Lục Diệp và Tạ Vân Hàn sớm bố trí trên trăm tòa trận pháp hỗ trợ, hơn nữa các tu sĩ bị Hồ Yêu khống chế, liều chết chém giết, không người nào tránh lui, hơn nữa tu sĩ Hồ Tiên cốc có tu vi tương đối cao.
Nếu để cho các tu sĩ hợp thành đoàn thể đến vây giết Cự Viên Cuồng Bạo kia, không có hai ba trăm người căn bản không có khả năng thành công.
Có thể thấy được sự khủng bố của yêu thú cấp bá chủ.
Trong số tất cả tu sĩ, chỉ có ba người không bị thương, là Lý Bá Tiên vẫn luôn đi theo bên cạnh hồ yêu, Lục Diệp chủ trì trận pháp cùng Tạ Vân Hàn.
Các tu sĩ đang điều tức, Hồ Yêu cũng đang chữa thương.
Lục Diệp nói: “Tạ đạo hữu, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ta đi bố trí pháp trận canh chừng.”
Tạ Vân Hàn gật đầu: “Vậy làm phiền Lục lão đệ rồi.”
Lục Diệp đi đến cách đó không xa, vừa bố trí trận pháp vừa giơ tay điểm lên dấu ấn chiến trường, truyền ra một tin tức, rất nhanh đã có tin tức hồi âm.Lục Diệp điều tra, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Một lát sau, hắn lặng lẽ trở về, khoanh chân ngồi xuống ở vị trí cách Hồ Yêu không xa, nhét vào trong miệng mấy viên linh đan, yên lặng luyện hóa.