Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 115 - Chương 115: Trốn Mau!

Chương 115: Trốn Mau! Chương 115: Trốn Mau!

Lục Diệp bổ xuống một đao, Chương Ngũ lại dựng song đao lên ngăn trở một kích này, nhưng hổ lớn từ bên cạnh đã nắm lấy thời cơ đánh tới, gã không thể phòng bị, bị nó hung hăng cắn vào đùi, xé xuống một khối máu thịt lớn.

Y Y cũng xuất hiện, bám vào lưng Chương Ngũ, không ngừng thét chói tai, cố hết sức phát huy tác dụng của mình.

Hổ lớn xé ra một khối máu thịt lại bị Chương Ngũ đá một cước bay ra ngoài, Y Y bám vào lưng gã cũng bị linh lực hộ thân đánh rơi.

Chương Ngũ đảo song đao một cái khiến trọng tâm của Lục Diệp bất ổn, dù hắn ổn định rất nhanh nhưng không kịp, một ánh đao sáng như tuyết đã lọt vào trong mắt.

Chương Ngũ đã đạt tới tu vi cảnh giới Linh Khê tứ tầng, rõ ràng cũng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn Lục Diệp nhiều, gã nắm song đao nơi tay, múa hoa cả mắt.

Lục Diệp bên này mới giơ ngang trường đao ngăn cản công kích của đối phương, loan đao trên tay kia của gã đã đâm nghiêng tới, tốc độ cực nhanh.

Giờ phút này nếu Lục Diệp rút đao ngăn cản đã không kịp nữa, ngay khi Chương Ngũ cho rằng mình sắp đắc thủ, bỗng nhiên trước người Lục Diệp lại xuất hiện một hình tam giác tựa như một tấm chắn thu nhỏ lại.

Một tiếng "Đinh" vang lên, loan đao đâm vào Ngự Thủ linh văn, một kích hung tàn này bị nó ngăn cản lại.

Lục Diệp thuận thế nghiêng trọng tâm, chếch người lướt tới, trường đao bổ chéo xuống!

Lưỡi đao sắc bén kéo ra một vết thương thật dài trên cánh tay Chương Ngũ, máu thịt bầy nhầy.

Hổ lớn cũng thừa dịp đánh tới, phát ra tiếng gầm lớn rung trời, mà thân hình của Y Y lại giống như quỷ mị, bay bổng ở một bên, quấy phá tinh lực của Chương Ngũ.

Lấy ba địch một!

Một lát sau, Lục Diệp thở hổn hển, trường đao trong tay lại xuyên qua ngực Chương Ngũ một lần nữa, thế nhưng lúc này, mũi đao đã đâm vào vị trí tim gã.

Chương Ngũ cúi đầu không còn hơi thở, hai tay buông thõng bên người, vũ khí trong tay cũng rơi xuống đất.

Cuối cùng trận chiến gian khổ này vẫn kết thúc bằng chiến thắng của Lục Diệp.

Song hắn cũng phải trả giá không nhỏ, linh lực toàn thân hao tổn hơn phân nửa, trên người lại có bốn đường vết thương sâu có thể thấy được xương, máu tươi gần như đã hoàn toàn nhuộm đỏ y phục của hắn, bốn phía tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

Ngự Thủ linh văn thật sự có thể ngăn cản công kích của đối phương, nhưng nhiều lần hắn cũng không kịp thúc giục loại linh văn này, dù sao công kích của đối phương quá nhanh, đây là chênh lệch do tu vi cảnh giới và kinh nghiệm đấu chiến mang đến, may mắn nơi thương tích cũng không phải vị trí yếu hại.

Lấy cảnh giới Linh Khê nhị tầng đối chiến một vị cảnh giới tứ tầng, đã chiếm cứ ưu thế lớn lao là làm đối phương bị thương trước, nhưng còn phải trả một cái giá rất lớn mới giết được người này, khiến Lục Diệp cảm nhận sâu sắc được khuyết điểm của bản thân.

Chẳng những hắn bị thương không nhẹ, hổ lớn và Y Y cũng chịu tổn thương, nửa người hổ lớn đã bị nhuộm thành đỏ như máu, thân hình Y Y thì càng ảm đạm hơn rất nhiều.

Lục Diệp vội vàng thu dọn chiến trường, gom túi trữ vật của mấy người kia lại, kể cả Huyền Linh chuông của thiếu chủ kia cũng không buông tha, sau đó hắn xoay người lên lưng hổ, khẽ quát một tiếng: "Trốn mau!"

Hổ lớn lập tức vọt về phía Liệt Thiên hạp.

Đi được nửa đường, ánh mắt Lục Diệp bắt đầu mơ hồ, thân thể gần như không còn chút sức lực nào, hắn cảm thấy hẳn là mình không kiên trì được nữa, chỉ kịp dặn dò Y Y và hổ lớn một tiếng: "Nếu gặp phải đường rẽ không được đi lung tung, tìm chỗ trốn đi, những chuyện khác chờ ta tỉnh lại rồi nói sau."

Y Y còn chưa kịp phản ứng, Lục Diệp đã nghiêng người, suýt nữa thì ngã xuống từ trên lưng hổ, nàng vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.

Nửa canh giờ sau khi hổ lớn mang theo Lục Diệp rời đi, một bõng người bỗng nhiên xuất hiện ở chiến trường lúc trước, người nọ nhìn dấu vết còn sót lại trên chiến trường, ngẩng đầu hô to một tiếng: "Tìm thấy rồi!"

Trong chốc lát lại có hai bóng người lướt tới từ cách đó không xa.

Ba người nhìn chiến trường hỗn độn kia, đã biết mọi chuyện không ổn.

"Làm sao bây giờ?"

"Truyền tin cho Tào Dã sư huynh đi."

Một người trong đó nói như vậy, sau đó lập tức thở dài, thúc giục ấn ký chiến trường của bản thân truyền tin ra bên ngoài.

Lại chờ thêm chốc lát, một bóng dáng khôi ngô hạ xuống, linh quang quanh thân nồng đậm, nhìn khí thế kia cũng biết, người này còn mạnh mẽ hơn tu sĩ cảnh giới Linh Khê ngũ tầng mà Lục Diệp từng thấy.

"Tào sư huynh!" Ba người hành lễ.

Tào Dã tiến lên, điều tra bốn thi thể đồng môn, sắc mặt dần dần âm trầm.

Từ những gì còn sót lại trên chiến trường, Tôn sư đệ bị người chém đứt cổ, trong thời gian ngắn chảy máu đến chết, mà Viên sư muội bị người ta chặt đứt đầu, trên đùi, trên vai, bên cổ của thiếu chủ có vết thương, còn đứt mất một tay, nhưng vết thương trí mạng thương lại ở ngực, về phần Chương Ngũ thì thương thế trên người nhiều hơn, vết thương trí mạng cũng ở ngực, rõ ràng đã trải qua một hồi đại chiến.

"Phế vật!" Tào Dã cắn răng giận dữ mắng một tiếng.

Gã thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc là thiếu chủ vốn có Huyền Linh chuông hộ thân đã chết như thế nào? Phải biết rằng, mặc dù Huyền Linh chuông kia chỉ là một kiện linh khí hạ phẩm, nhưng lực phòng ngự vẫn rất mạnh. Khi gặp phải nguy hiểm chỉ cần tế nó ra thủ hộ thì dù gặp phải tu sĩ Linh Khê thất tầng cũng có thể ngăn cản một lát, tu sĩ cảnh giới này đừng hòng phá vỡ hiệu quả bảo vệ của Huyền Linh chuông trong thời gian ngắn.

Mà ở vòng ngoài cùng của chiến trường này, đừng nói là Linh Khê thất tầng, cho dù là lục tầng cũng rất khó nhìn thấy.

Có thể nói, ở nơi này tu sĩ Linh Khê lục, thất tầng chính là tồn tại bá chủ, loại tu sĩ có tu vi như vậy thông thường đều tọa trấn ở trụ sở của tông môn nhà mình, không dễ dàng đi ra ngoài. Nếu lúc này không phải Chương Ngũ truyền tin thì gã cũng sẽ không chạy đến nơi này.

Có Huyền Linh chuông hộ thân, có tu sĩ cảnh giới tứ tầng như Chương Ngũ đi theo, đây chính là nguyên nhân mà gã và Đồng Thúc Dạ yên tâm để cho thiếu chủ dạo chơi bên ngoài.

Huống chi, vị trí này cũng cách không xa trụ sở của Cửu Tinh tông...

Thế mà thiếu chủ lại bị người giết ở trên địa bàn tông môn nhà mình?
Bình Luận (0)
Comment