Chương 116: Cửu Tinh Tông Và Huyền Môn!
Chương 116: Cửu Tinh Tông Và Huyền Môn!
Hiện giờ, bảo hắn phải giải thích chuyện này với tông chủ kiểu gì đây? Có thể nói là mặt mũi của Cửu Tinh tông mất sạch rồi. Gần như Tào Dã có thể tưởng tượng ra sự tức giận của những lão già trong tông kia khi tin tức này được truyền về.
"Truyền tin trở về, phong tỏa phạm vi trăm dặm, tìm kiếm một thiếu niên mang theo hổ trắng, đối phương có tu vi khoảng tầm cảnh giới Linh Khê tam, tứ tầng, dùng loại linh khí như đao, không cần biết lai lịch hay trận doanh, người cung cấp manh mối thưởng ba mươi linh thạch, giết chết thưởng năm trăm linh thạch, bắt được thưởng một ngàn linh thạch!" Âm thanh trầm thấp của Tào Dã vang lên.
Vẻ mặt của ba tu sĩ bên cạnh lập tức chấn động, vội vàng nhận lệnh.
Tuy trước khi Chương Ngũ chết chỉ truyền lại một câu tin tức đơn giản, chỉ nói là thiếu niên mang theo hổ trắng, cảnh giới Linh Khê nhị tầng.
Nhưng rất rõ ràng Tào Dã đã điều tra được thêm những dữ kiện khác.
Chương Ngũ phải đại chiến một lúc lâu với hung đồ kia, sau đó mới bị giết, cho nên gã suy đoán rằng tu vi của đối phương không chỉ ở cảnh giới Linh Khê nhị tầng, rất có khả năng là cảnh giới tam tứ tầng, bằng không thì làm sao kẻ đó có thể giết được Chương Ngũ?
Về phần dùng đao, càng đơn giản hơn, từ vết thương trên người thiếu chủ và Chương Ngũ đã có thể nhìn ra điểm này rồi.
Rất có khả năng trong tay đối phương có một thanh linh khí rất tốt, nếu không cũng chẳng thể lấy yếu thắng mạnh, chém giết được Chương Ngũ.
Tào Dã đang trầm tư, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một chỗ, khẽ quát: "Người nào trốn ở đó!"
Theo gã dứt lời, có một nam tử tuấn tú mặc áo xanh, phong độ nhẹ nhàng từ trong bóng tối cất bước đi ra, bên hông nam tử kia đeo một thanh trường kiếm. Lúc này, một tay gã đã đặt phía trên chuôi kiếm, tiến lên ung dung tựa như nước chảy mây trôi, lại tựa như một vị Vương giả đang tuần tra lãnh địa nhà mình.
Trong nháy mắt khi Tào Dã nhìn thấy nam tử này, gã tỏ ra như lâm đại địch, nhanh chóng thúc giục linh lực toàn thân, cắn răng quát khẽ: "Vương Ương!"
Không thể trách vì sao gã lại khẩn trương như thế. Dù gã có cảnh giới Linh Khê lục tầng, nhưng đối phương lại là tu sĩ Linh Khê thất tầng.
Đừng nhìn giữa hai người bọn họ chỉ chênh lệch một tầng, phải biết rằng ở trong Linh Khê cảnh thì tầng bốn và tầng bảy là một đường ranh giới, vượt qua tầng này thực lực sẽ tăng lên rất lớn.
Trong những cuộc giao phong trước đây, Tào Dã đã chịu không ít thiệt thòi dưới tay đối phương, cho nên vừa nhìn thấy tên này xuất hiện, gã đã có chút đau đầu.
Gã tin tưởng bản thân có thể chạy thoát, dù sao gã cũng là thể tu, da dày thịt béo, đánh không lại vẫn có thể vẫn chạy được, nhưng ba đồng môn bên cạnh thì không ổn rồi, bọn họ không có bản lĩnh như vậy.
"Con chó này không an phận tọa trấn ở trong trụ sở của Huyền môn, sao lại chạy ra ngoài?" Tào Dã thầm mắng trong lòng.
Gã cũng biết động tĩnh của nhà mình bên này quá lớn, đã khiến Huyền môn chú ý rồi.
Trụ sở Cửu Tinh tông và Huyền Môn ở gần nhau nhau, hai bên lại khác biệt trận doanh cho nên rất nhiều khi xảy ra xung đột.
Có thể nói những năm gần đây não người đã bị đánh thành não chó, huyết hải thâm cừu không cách nào hóa giải được.
Đừng xem Cửu Tinh tông là tông môn bát phẩm, phẩm cấp cao hơn Huyền môn một tầng, nhưng căn cứ theo cấp bậc Linh Khê cảnh trong tông thì Huyền môn lại chiếm ưu thế. Cho nên những năm gần đây, Cửu Tinh tông bát phẩm đã ăn không ít thiệt thòi trên tay Huyền môn cửu phẩm.
Nhất là Vương Ương này, thân là loại người cực đoan nhất bên trong binh tu, chiến lực của gã cực kỳ mạnh mẽ, toàn bộ Cửu Tinh tông, cũng chỉ có Đổng Thúc Dạ đang lưu lại ở trụ sở mới có thể tranh đấu với gã.
Tào Dã tự nhận mình không phải là đối thủ của kẻ này.
Sau lưng Vương Ương còn có một thiếu nữ tuổi không lớn lắm đi theo, nàng kia cột tóc thành hai búi, dáng vẻ linh lung, thanh thuần đáng yêu, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Vương Ương, nhìn giống như là tỳ nữ của hắn.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy, Vương Ương xuất thân từ một gia đình phàm tục giàu có, thiếu nữ kia chính là nô tỳ cùng gã lớn lên, cho nên khi Vương Ương dấn thân vào Huyền môn cũng mang theo tỳ nữ của mình tới.
Kết quả ngoài dự liệu, hai người này đều có tư chất tu hành và thiên phú không tầm thường, bây giờ cả hai đều là đệ tử Huyền môn, trên danh nghĩa là hai sư huynh muội, nhưng thực tế lại là chủ tớ.
Hai chủ tớ kia làm như hoàn toàn không thấy được đám người Tào Dã, trực tiếp đi vào bên cạnh chiến trường, Vương Ương đánh giá chung quanh một chút, nhíu mày, cảm thấy ngoài ý muốn nói: "Thiếu chủ của các ngươi bị người nào giết?"
Biết ngay mà, hắn vốn không hiểu vì sao tối nay Cửu Tinh tông lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là xảy ra chuyện lớn tới mức này.
Hắn cũng vừa nhận được tin tức nên mới chạy đến nơi này điều tra tình huống, bằng không một tu sĩ cảnh giới Linh Khê thất tầng như hắn, vốn không thể tùy ý rời khỏi trụ sở của tông môn.
Tào Dã ngưng thần nhìn chằm chằm vào hắn, không buông tha bất kỳ một tia biến hóa nào trên gương mặt lạnh lùng kia, nhưng lại không thấy được một chút khác thường nào.
"Ta đã sớm nói với Đổng Thúc Dạ rồi, bảo hắn quản chặt tên rác rưởi này nhưng hắn không nghe, lần này thì hay rồi, bị người chém chết." Vương Ương lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác, quay đầu nhìn về phía Tào Dã: "Biết ai làm không?"
Tào Dã không muốn trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Một thiếu niên mang theo một con hổ trắng."
Vương Ương sờ lên cằm: "Chưa từng nghe tới, có lẽ là tán tu? Hay là đệ tử đại tông môn nào đó ra vòng ngoài rèn luyện?" Hắn nghĩ nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói: "Thôi, dù sao cũng không phải chuyện liên quan đến ta."
"Chạy!" Tào Dã chợt quát một tiếng, đồng thời mặt đất dưới chân nổ tung, thân hình phóng về phương xa.
"Ha ha. . ." Vương Ương khẽ cười một tiếng, trường kiếm trong tay leng keng ra khỏi vỏ, một đường kiếm quang như dải lụa chém tới Tào Dã.
Cùng lúc đó, thiếu nữ với vẻ mặt cả người lẫn vật vô hại đang đi theo sau lưng Vương Ương cũng thúc giục linh lực phun trào quanh thân, trong lúc giơ tay lên đã có một đạo thuật pháp hoàn thành, ngón tay ngọc nhỏ dài điểm về phía ba đệ tử Cửu Tinh tông kia.
Một lát sau, Vương Ương truy sát Tào Dã đã trở về, vẫn biểu cảm ung dung như nước chảy mây trôi.