Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 117 - Chương 117: Cuộc Đi Săn Bắt Đầu!!!

Chương 117: Cuộc Đi Săn Bắt Đầu!!! Chương 117: Cuộc Đi Săn Bắt Đầu!!!

"Thiếu gia, một tên chạy thoát." Tỳ nữ Tiểu Trúc đi tới báo cáo chiến quả.

Ở trước mặt Vương Ương, nàng là tỳ nữ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng ở trước mặt những đệ tử Cửu Tinh tông kia, nàng là tu sĩ cảnh giới Linh Khê lục tầng cường đại.

Tu vi của ba đệ tử Cửu Tinh tông kia chỉ đạt tới tam tứ tầng, sao có thể là đối thủ của nàng? Thế nhưng ba người kia cũng rất thông minh, chia nhau ra chạy trốn, cuối cùng Tiểu Trúc chỉ kịp giết chết hai tên, lúc đuổi theo tên cuối cùng đã không thấy bóng.

"Chạy thì thôi." Vương Ương bình thản đáp lại một tiếng, Tào Dã cũng chạy thoát khiến cho hắn không khỏi cảm khái một tiếng, quả nhiên thể tu da dày thịt béo chịu đánh tốt.

"Còn nữa, gọi sư huynh!" Vương Ương đưa tay gõ đầu Tiểu Trúc một cái.

Tiểu Trúc lập tức hai tay ôm đầu, cong môi lên.

"Chúng ta có thể điều động được bao nhiêu người?" Vương Ương lại hỏi một câu.

"Không tới ba trăm." Tiểu Trúc trả lời: "Thế nhưng tính cả những tán tu kia thì khoảng chừng năm trăm người."

"Ngũ tầng cảnh thì sao?"

"Chỉ có sáu người."

"Chậc. . ." Vương Ương bĩu môi: "Một đám chó ghẻ, đều chạy ra ngoài kiếm chỗ tốt, để bản thiếu gia ở chỗ này một mình canh giữ cửa trống, quá đáng."

Đương nhiên số lượng Linh Khê cảnh của Huyền môn không chỉ có ba trăm người.

Nhưng những người này không hoạt động ở gần trụ sở, làm như vậy sẽ khiến tất cả mọi người không nhận được chỗ tốt, các tu sĩ sẽ thăm dò du lịch xung quanh, nhất là những tu sĩ từ cảnh giới ngũ tầng trở lên, gần như bọn họ đều không hoạt động ở vòng ngoài, bởi vì quá ít chỗ tốt có thể đạt được ở vòng ngoài.

Sau khi bọn họ trưởng thành đến cảnh giới ngũ tầng đều sẽ lựa chọn tiến vào những chỗ ở gần vòng trong.

Ngược lại những đệ tử cấp thấp của tông môn tầm trung và đại tông môn cũng sẽ chạy đến địa bàn Huyền môn rèn luyện. Bọn họ nhận được Huyền môn che chở, nhưng cũng phải chịu Huyền môn điều động ở trình độ nhất định nào đó.

Chẳng những Huyền môn, mà các đại tông môn vòng ngoài đều sẽ làm như vậy, ở chiến trường Linh Khê, các tông môn lớn nhỏ này có liên hệ rất mật thiết, tương tác giữa các đệ tử cũng cực kỳ thường xuyên.

Thế nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này, mà trụ sở của Huyền môn bên này chỉ có thể điều động được sáu tu sĩ cảnh giới ngũ tầng... Đã thế, trong sáu người này còn có hai người mới thăng cấp đến ngũ tầng trong khoảng thời gian gần đây, vẫn chưa kịp củng cố, bốn người còn lại đều là người đã qua bốn mươi, tu vi không có bao nhiêu chỗ tinh tiến.

Ở cảnh giới Linh Khê, chênh lệch tuổi tác giữa các tu sĩ là rất lớn, có thiếu niên mới tu hành không bao lâu như Lục Diệp, cũng có tay lõi đời đã tu hành mấy chục năm. Bọn họ đều có điểm chung là thiên phú tư chất đều rất thấp, tu vi toàn thân đều dùng thời gian mà miễn cưỡng mài ra.

"Thiếu gia đang muốn..." Tiểu Trúc nhìn Vương Ương.

Hắn nhếch miệng cười: "Truyền tin tức ra ngoài, cuộc đi săn bắt đầu! Để cho đám tiểu gia hỏa kia nóng nảy một chút! Mặt khác, nhớ lưu ý thiếu niên mang theo hổ trắng kia, nếu có tin tức phải báo cho ta trước tiên!”

"Vâng!"

......

Tại trụ sở của Cửu Tinh tông, Đổng Thúc Dạ nhìn Tào Dã cả người đầy thương tích, nhíu mày nói: "Đã xảy ra chuyện gì?”

Khóe miệng Tào Dã giật giật một cái: "Đụng phải tên điên Vương Ương kia!”

Đổng Thúc Dạ vừa nghe tên Vương Ương, da mặt cũng nhịn không được khẽ co giật, gã im lặng một chút rồi nói: "Nói cách khác, tin tức đã bị lộ ra ngoài?”

Tào Dã thở dài: "Chúng ta gây nên động tĩnh lớn như vậy, căn bản không thể giấu được.”

"Ngươi cảm thấy cái chết của thiếu chủ có liên quan gì tới Huyền môn hay không?"

Tào Dã hồi tưởng lại vẻ mặt của Vương Ương lúc trước rồi lắc đầu nói: "Khả năng liên quan không lớn, Vương Ương nhận thấy chúng ta có động tĩnh mới chạy ra điều tra tình huống, vẻ mặt của hắn cũng rất ngoài ý muốn lúc nhìn thấy thi thể của thiếu chủ. Hơn nữa lấy ngạo khí của hắn, nếu như thiếu chủ thật sự bị Huyền môn giết chết, hắn sẽ không phủ nhận, trái lại còn tiến hành công khai trắng trợn.”

Đổng Thúc Dạ hơi cúi đầu: "Chuyện này cũng đúng." Vốn hai bên đã có thâm cừu huyết hải không thể hóa giải, nếu đối phương thật sự giết thiếu chủ, sao lại không tuyên dương cho người khác biết?

"Ta đã truyền tin phong tỏa trăm dặm xung quanh, có vẻ tu vi của người giết thiếu chủ không cao, cho nên trong thời gian ngắn không thể rời khỏi nơi này, chỉ cần hắn bại lộ hành tung, chắc chắn có chắp cánh cũng khó thoát."

"Chỉ sợ Huyền môn mượn đó gây khó dễ." Đổng Thúc Dạ nhíu mày.

"Chắc chắn Huyền môn sẽ ra tay, nhưng nhất định phải cho những lão già kia một câu trả lời chính xác về cái chết của thiếu chủ, bằng không ta và ngươi đều khó thoát kiếp nạn này.” Đổng Thúc Dạ thở dài nói: "Ta phải tọa trấn trụ sở không thể thoát thân, chuyện bên ngoài phải giao cho ngươi rồi.”

"Sư huynh cứ yên tâm." Tào Dã gật đầu, dù gã đã bị Vương Ương đánh trọng thương, nhưng chỉ là nỗi đau ngoài da thịt, với tố chất thể tu như gã, chỉ cần tu dưỡng một đêm đã khỏe như bình thường.

"Đúng rồi, còn có thi thể thiếu chủ..." Đổng Thúc Dạ lại nhớ tới một chuyện.

Tào Dã kiên trì nói: "Ngày mai ta sẽ ra ngoài mang thi thể thiếu chủ về." Trong lòng gã lại thầm cầu nguyện, tên khốn Vương Ương kia không mang thi thể thiếu chủ đi.

Lại nói, với bản tính của tên này chắc sẽ không làm chuyện mất nhân tính như vậy đâu.

Trong bóng tối, Lục Diệp từ từ tỉnh lại, hắn lập tức cảm nhận được đau đớn ở miệng vết thương, bên cạnh còn có tiếng hít thở nặng nề của Hổ Phách.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy hoàn cảnh của mình.

Trong một đường rẽ âm u thâm sâu, có tiếng gió rít nức nở bên tai, đường này không phải bịt kín mà lại thông suốt hai đầu.

Lục Diệp ý thức được điểm này, lập tức hiểu được có lẽ trước mắt, hắn còn đang ở trong Liệt Thiên Hạp.

Hắn không biết mình đã ngất đi bao lâu, nhưng thời gian sẽ không quá dài, Hổ Phách vẫn chưa mang hắn đi xuyên qua Liệt Thiên Hạp, xem ra đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó rồi.
Bình Luận (0)
Comment