Chương 1154: Mê hoặc 2
Chương 1154: Mê hoặc 2
Trước khi một đám tu sĩ Hồ Tiên cốc rời đi, Dư Đại Vi cố ý nói lời tạm biệt với Lý Bá Tiên, thần thái ngữ khí khác thường làm Phong Nguyệt Thiền nhìn thấy, làm nàng tức giận.
Lý Bá Tiên mặt không đổi sắc: "Nàng cũng là kiếm tu, lúc còn ở Hồ Tiên cốc, nàng thường tới tìm ta luận bàn kiếm thuật, thực ra ta không quen biết nàng lắm... Chậc, ta nói với ngươi những chuyện này làm gì, còn nữa, ta là sư thúc của ngươi! Hô lung tung cái gì!" Nhấc tay vỗ lên đầu Phong Nguyệt Thiền một cái.
Phong Nguyệt Thiền quai hàm hơi phồng lên, bộ dạng thở phì phò.
Lý Bá Tiên đi về phía Lục Diệp, lo lắng nói: "Thương thế của tiểu sư đệ thế nào?"
"Đều là vết thương da thịt, không có gì đáng ngại."
Lý Bá Tiên thổn thức một tiếng: "Không ngờ trên chiến trường Vân Hà còn có yêu thú nguy hiểm như vậy, lúc bị nàng ta gieo bí thuật thần hồn nô dịch, căn bản không cảm thấy có gì không đúng, bây giờ nghĩ lại... Thật khủng bố, nói đi cũng phải nói lại, tiểu sư đệ ngươi làm sao thoát khỏi bí thuật thần hồn kia?"
Đây là điểm mà hắn không rõ nhất, ngày đó hắn và đám người Lục Diệp cùng bị dẫn trở về, theo lý mà nói hẳn là tất cả đều đã bị gieo xuống bí thuật thần hồn mới đúng. Những ngày này, Lục Diệp cũng không lộ ra sơ hở gì, mãi đến hôm nay hắn mới biết được, tiểu sư đệ nhà mình vẫn luôn không bị bí thuật thần hồn của hồ yêu ảnh hưởng, hơn nữa còn đang âm thầm mưu tính kế đánh chết hồ yêu.
Lục Diệp còn chưa trả lời, Phong Nguyệt Thiền đã mở miệng trước: "Sư huynh ngu ngốc, ngươi đã quên thần hồn của Lục sư đệ mạnh mẽ đến mức nào rồi? Hồ yêu kia nói Phá Thiên chỉ là một yêu thú cấp bậc Yêu Tướng, cho dù có thể thôi động bí thuật thần hồn, đối với Lục sư đệ lại có thể tạo thành ảnh hưởng gì."
Lục Diệp từng nhận được không ít chuyện Tẩy Hồn Thủy, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền đều biết. Loại thần vật Tẩy Hồn Thủy này có thể làm thần hồn của tu sĩ lớn mạnh, Lý Bá Tiên còn từng được Lục Diệp tặng cho một ít, Lục Diệp có năng lực đưa tặng người khác, nói rõ chính hắn khẳng định đã dùng rất nhiều.
Phong Nguyệt Thiền đương nhiên cho rằng Lục Diệp có thể thoát khỏi ảnh hưởng của bí thuật Hồ Yêu có liên quan đến thần hồn cường đại của hắn.
Lục Diệp lại vui vẻ nghe theo, hắn không tiện giải thích quá nhiều về thứ Thiên Phú Thụ này, cho nên thuận theo lời Phong Nguyệt Thiền nói mà nói: "Phong sư tỷ nói không sai."
"Nhưng lần này cũng may nhờ tiểu sư đệ, nếu không vi huynh chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
Phong Nguyệt Thiền nói: "Tiểu sư đệ vẫn còn thương tích trong người, để cho nó chữa thương trước, sư huynh ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi theo ta lại đây."
Lý Bá Tiên mặt mày ủ rũ, còn không đợi hắn mở miệng nói chuyện, Phong Nguyệt Thiền đã kéo hắn sang một bên.
Lục Diệp lắc đầu bật cười, nhưng quả thật hắn cần phải điều tức khôi phục một hồi.
Xung quanh có đàn sói bảo vệ, cũng không cần lo lắng sẽ có nguy hiểm gì.
Tìm một vị trí khoanh chân ngồi xuống, ném vào miệng một ít linh đan và một viên đan dược chữa thương, yên lặng luyện hóa.
Gần nửa ngày sau, linh lực tiêu hao đã khôi phục gần hết.
Lục Diệp đắm chìm trong tâm thần, điều tra một mảnh lá cây màu hồng phấn trên Thiên Phú thụ, hội tụ tâm thần, chỉ một thoáng, rất nhiều tin tức tràn vào trong đầu, khiến tâm thần hắn hơi chấn động.
Lục Diệp cẩn thận điều tra những tin tức này, biểu lộ trên mặt hắn rất cổ quái.
Lần này vận khí không tệ, trực tiếp có được một đạo linh văn.
Nhưng đạo linh văn này... so với tất cả linh văn trước kia đều không giống nhau.
Cũng không phải nói nó phức tạp đến cỡ nào, bây giờ, thứ phức tạp nhất mà Lục Diệp nắm giữ chính là Linh văn Hỏa Phượng Hoàng, tiếp theo là Linh văn Hư Không, nhưng mà Hư Không Linh Văn là do hắn học được từ trong sách, không có biện pháp tùy ý tạo dựng giống như Linh văn trên Thiên Phú Thụ.
Hơn nữa chỉ là một mảnh lá cây chứa đựng tin tức, có phức tạp hơn nữa cũng không phức tạp đến đâu.
Sở dĩ nói nó đặc thù, là bởi vì thông qua những tin tức kia, thúc giục linh văn này tiêu hao cũng không phải là linh lực, mà là hồn lực.
Nói ngắn gọn chính là lực lượng thần hồn.
Lục Diệp khẽ nhúc nhích tâm thần, đây là một đạo Linh văn Thần hồn, cũng chính là Thần văn!
Linh Văn chi đạo bác đại tinh thâm, bây giờ Lục Diệp học tập nắm giữ đều có thể mượn linh lực xây dựng ra, nhưng nếu tu vi Lục Diệp đạt tới Thần Hải cảnh, có được hồn lực của mình, như vậy rất nhiều Linh Văn đều có thể dùng hồn lực tạo dựng, có thể phát huy ra càng nhiều năng lực.
Ví dụ như sắc bén, đơn thuần dùng linh văn xây dựng, có thể tăng thêm sát thương cho Linh khí, nhưng nếu dùng hồn lực xây dựng, có thể hóa thành công kích thần hồn.
Ngự Thủ cũng có thể, lấy hồn lực tạo dựng, có thể hóa thành một đạo thần hồn bình chướng.
Nhưng bên trong linh văn có một ít tồn tại đặc thù, chỉ có thể dùng hồn lực tạo dựng nên. Loại linh văn này, đều được xưng là Thần Văn.
Lần này đạt được chính là một đạo thần văn.
Mị Hoặc!
Từ trong lá cây chứa đựng rất nhiều tin tức đến xem, đạo Mị Hoặc Thần Văn này có hiệu quả mê hoặc tâm thần, ngược lại tương tự thần hồn bí thuật Hồ Yêu thi triển.
Thần hồn bí thuật của Hồ Yêu vô cùng nghịch thiên, nhưng đó là thiên phú thần thông của Lục Vĩ Thiên Hồ, tu sĩ tầm thường hoặc Yêu thú căn bản không thể nào nắm giữ được. Mị Hoặc Thần Văn chỉ cần phát huy được một phần uy năng của bí thuật Hồ Yêu cũng đã cực kỳ ghê gớm rồi.
Bất đắc dĩ chính là, dù sao đây cũng là Thần Văn cần dùng hồn lực mới có thể thúc giục, trước mắt tu vi của Lục Diệp căn bản không thể vận dụng, hắn có thể dùng linh lực tạo dựng ra, nhưng cho dù tạo dựng ra, cũng không phát huy ra được bất kỳ tác dụng gì.
Nhưng một ngày nào đó tu vi của hắn có thể đạt tới Thần Hải cảnh, đến lúc đó Thần Văn này có thể phát huy tác dụng.
Chỉ riêng một đạo Thần Văn này đã giúp hắn thu hoạch cực lớn, chớ đừng nói chi là hắn còn được thiên cơ chiếu cố, ngày sau chỉ sợ khí vận của bản thân càng thêm tràn đầy.
Có ban thưởng khác do thiên cơ ban cho, cũng không biết là vật gì...
Từ từ mở mắt, đứng dậy.
Lý Bá Tiên đứng ở một bên, thấy hắn đứng dậy, liền hỏi: "Tiểu sư đệ, về linh địa sao?"
Hồ yêu chết rồi, tu sĩ Hồ Tiên cốc cũng đã tan, Hồ Tiên cốc bên kia tự nhiên không cần thiết trở về nữa.
"Ừm." Lục Diệp gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: "Đi Hồ Tiên cốc một chuyến đi, bên kia có một thứ khiến ta có chút để ý."
Lý Bá Tiên cũng không hỏi rốt cuộc là cái gì, chỉ gật đầu: "Được."