Chương 1155: Thiên Cơ ban thưởng
Chương 1155: Thiên Cơ ban thưởng
Trở lại Hồ Tiên cốc, tâm cảnh đã hoàn toàn khác biệt.
"Đây chính là Hồ Tiên cốc sao, rất đẹp." Phong Nguyệt Thiền đứng giữa không trung quan sát phía dưới.
Chỉ luận phong cảnh mà nói, Hồ Tiên cốc quả thật không tệ, dù sao cũng là nơi Hồ Yêu cư trú lâu dài, há có thể kém, bất quá so với Linh địa bên kia vẫn có chỗ không bằng.
Nhìn quen phong cảnh tươi đẹp bên kia linh địa, cho nên Hồ Tiên cốc đánh giá trong mắt Phong Nguyệt Thiền cũng chỉ là rất đẹp mà thôi.
"Tiểu sư đệ về đây là muốn làm gì?" Lý Bá Tiên hỏi.
"Có một nơi khiến ta hơi để ý." Lục Diệp nói, dẫn đường đi, mấy người đi theo.
Một lát sau, hắn đã đến một nơi đại trận bao phủ.
Lý Bá Tiên như có điều suy nghĩ: "Nơi này là... cấm địa?"
Tuy hắn và Lục Diệp ở Hồ Tiên cốc cũng đã hơn một tháng, nhưng hắn đã từng nghe nói đến tên của cấm địa, không chỉ một tu sĩ nói với hắn, bất kỳ địa phương nào trong Hồ Tiên cốc cũng đều phải đi, duy chỉ có hai nơi là không thể đi.
Một chỗ là tẩm cung hồ yêu, không thể tự tiện xông vào.
Còn có một chỗ chính là cấm địa ở chỗ sâu nhất Hồ Tiên cốc.
Tẩm cung của hồ yêu tối thiểu còn có cơ hội đi vào, nhưng bên cấm địa rốt cuộc là tình huống gì, toàn bộ tu sĩ Hồ Tiên cốc không ai biết được, cho dù là Tạ Vân Hàn phụ trách trận pháp toàn bộ Hồ Tiên cốc cũng không rõ ràng lắm, bởi vì nơi này là lệnh của hồ yêu, nghiêm ngặt bất luận kẻ nào đặt chân tới, dù là tới gần phạm vi trăm trượng cũng không được.
Lý Bá Tiên xem như đã hiểu tại sao Lục Diệp lại trở về.
Nói thực ra, hắn cũng có chút hứng thú với cấm địa này, không biết mới có thể dẫn tới tò mò.
Lục Diệp đứng trước đại trận, hai mắt gia trì nhìn rõ linh văn, quan sát tiết điểm của đại trận. Một lát sau, hắn đưa tay đánh ra mấy cây trận kỳ.
Lần trước hắn tới là nhờ vào tạo nghệ trận đạo của mình lẻn vào trong đại trận này, cho nên không tạo thành bất cứ phá hư gì với trận pháp này, nhưng lần này thì không cần.
Nghiêm chỉnh mà nói, cường độ trận pháp nơi này cũng không cao, đối với hắn mà nói, phá giải cũng không tính khó khăn.
Lục Diệp đánh ra từng cây trận kỳ, khảm vào trong tiết điểm, sau đó hắn đưa tay đặt lên đại trận. Theo linh lực của hắn thúc giục, linh lực trên màn sáng đại trận chảy xuôi càng ngày càng chậm, mãi cho đến khi hoàn toàn đình trệ.
Hộp binh bên hông vù vù, chín đạo lưu quang trước sau bắn ra, thẳng đến một chỗ đại trận.
Nương theo đó là tiếng răng rắc răng rắc, giống như mặt kính bị nghiền nát, trên đại trận lập tức nứt ra từng khe hở giống như mạng nhện, sau ba hơi thở, triệt để phá toái ra.
Đại trận bao phủ cũng hiện ra trong tầm mắt của mấy người.
Một ngôi mộ cô độc, một tòa tế đàn cổ xưa.
"Tại sao nơi này lại có mộ thế?" Phong Nguyệt Thiền hiếu kỳ tiến lên điều tra, chỉ thấy trước mộ phần có một khối bia mộ dựng thẳng, trên bia mộ có từng hàng chữ lớn.
"Mộ chủ nhân Lôi Chính Âm?" Phong Nguyệt Thiền nhẹ giọng thì thào.
"Lôi Chính Âm này hẳn là chủ nhân ban đầu của hồ yêu, không biết vì nguyên nhân gì mà bị Cuồng Bạo Cự Viên kia giết chết, cho nên từ hai mươi năm trước, hồ yêu đã bắt đầu kế hoạch báo thù, những năm qua một mực thu nạp tu sĩ, cho đến tận hôm nay." Lục Diệp thuận miệng giải thích một tiếng.
Lý Bá Tiên như có điều suy nghĩ: "Trước đó tiểu sư đệ đã từng tới nơi này?"
Lục Diệp nói: "Có một lần dưới sự hiếu kỳ, ta lẻn vào đây, vừa vặn gặp được hồ ly ở chỗ này phúng viếng, nghe được một vài thứ."
"Thì ra là thế." Lý Bá Tiên gật đầu.
"Phần mộ này là hồ yêu làm ra, không có gì đặc biệt, thứ ta để ý chính là tế đàn này." Lục Diệp vừa nói, vừa cất bước tiến lên, đi đến trên tế đàn: "Sư huynh, Phong sư tỷ, các ngươi có thể nhìn ra tế đàn này dùng để làm gì không?"
Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền dắt tay nhau tiến lên, cẩn thận quan sát, một lúc lâu sau, Lý Bá Tiên mới lắc đầu nói: "Không nhìn ra, có điều nó có bốn cái lỗ khảm, chắc là để bố trí linh thạch, có lẽ nếu bố trí đủ linh thạch thì có thể mở được cái gì."
"Mở ra cái gì?"
"Bí cảnh?" Phong Nguyệt Thiền lớn mật suy đoán.
Một câu nói ra, Lục Diệp và Lý Bá Tiên đều hào hứng, nếu tế đàn này thật có thể mở ra bí cảnh gì, vậy thì không thể bỏ qua.
Chiến trường Vân Hà có nhiều bí cảnh, cho nên sự ngờ vực vô căn cứ của Phong Nguyệt Thiền rất có khả năng trở thành sự thật.
"Thử một chút xem sao!" Lục Diệp phấn chấn nói.
Lập tức bốn người mỗi người một góc, từ trong túi trữ vật lấy ra linh thạch, hướng bên trong lỗ khảm an trí.
Một màn khiến người ta khiếp sợ xuất hiện, từng khối linh thạch trung phẩm vừa mới được đặt vào trong lỗ khảm, lại trong thời gian ngắn rút sạch linh lực trong đó, hóa thành phế thạch.
Sau khi hấp thu linh lực từ linh thạch, đường vân phức tạp trên bề mặt tế đàn kia hơi thắp sáng một phạm vi nhỏ, một mảnh phạm vi như vậy chỉ chiếm một phần bé nhỏ không đáng kể của toàn bộ tế đàn, lại khiến hai mắt mấy người Lục Diệp tỏa sáng.
Giương mắt nhìn nhau một chút, mỗi người lấy ra càng nhiều linh thạch đặt vào trong lỗ khảm.
Từng khối linh thạch hóa thành phế thạch, linh lực bị tế đàn rút sạch, phạm vi đường vân trên tế đàn càng lúc càng lớn.
Cho đến một khắc, sau khi bốn người tiêu hao hơn một ngàn khối trung phẩm linh thạch, mặt ngoài tế đàn quang hoa đại phóng, tất cả đường vân đều bị thắp sáng triệt để.
Cùng lúc đó, trên mu bàn tay Lục Diệp có chút nóng lên, hắn vội vàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đạo ấn ký màu vàng trên mu bàn tay bỗng nhiên lướt tới, hóa thành một đạo kim mang, rơi vào trong tế đàn.