Chương 1170: Bắt đầu khó có thể tiếp nhận 2
Chương 1170: Bắt đầu khó có thể tiếp nhận 2
Không cần hắn ra lệnh, tu sĩ bên ngoài đại trận lại lần nữa ra tay đánh về phía đại trận.
Bọn họ có năng lực phá vỡ đại trận phòng hộ thứ nhất thì đương nhiên cũng có năng lực phá vỡ tòa thứ hai. Tuy nói lúc này nhân thủ đã giảm gần một nửa nhưng cũng chỉ tốn thêm một chút thời gian mà thôi.
Trong đại trận, hơn bảy mươi tu sĩ bỏ qua đàn sói rậm rạp bên dưới, cả đám đều chăm chú nhìn vào đám người Lục Diệp, đồng loạt bay vút về phía trước, đợi đến khoảng cách thích hợp mới rút ra linh lực, muốn ra tay.
Lục Diệp đưa tay nắm lấy một cây trận kỳ, hắn ngước nhìn bầu trời, nhẹ nhàng vung cờ lên.
Cấm Không!
Giờ phút này, toàn bộ không gian linh địa đều trở nên vặn vẹo một chút, tiếp theo trong chớp mắt, những khách không mời mà xâm nhập vào linh địa kia đều lộ vẻ kinh ngạc cùng thất thố, hô to gọi nhỏ, từ giữa không trung rơi xuống.
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người chỉ cảm giâc được có một ngọn núi lớn đè ở trên người mình, nặng nề khiến người ta không thở nổi.
Lúc dị biến xuất hiện, Hạ Lương cùng Đàm Thánh đang ẩn thân quan sát ở một nơi bí mật gần đó đều đồng loạt giật giật mí mắt, lần trước bọn họ đã ăn thua thiệt từ đại trận cấm không, giờ phút này hồi tưởng lại cũng không khỏi có chút sợ hãi trong lòng.
Mà Hỏa Liệu Nguyên lúc này trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi lên tiếng: “Cấm không?”
Sao có thể là Cấm Không Đại Trận được?
Làm sao có thể có Đại trận Cấm không!
Tuy rằng hắn đã sớm nghe nói Bích Huyết tông Lục Nhất Diệp có trình độ cực cao trên trận đạo, nhưng hắn cũng chỉ là một tu sĩ Vân Hà cảnh mà thôi, nào có năng lực bố trí ra Cấm Không đại trận?
Phải biết rằng loại đại trận này ngay cả trận tu Chân Hồ cảnh bình thường cũng chưa chắc có thể bố trí ra.
Hơn nữa... trong tình báo hắn lấy được cũng không có một chút tin tức liên quan tới Cấm Không Đại Trận, người truyền tin cố ý che giấu việc này?
Trong lòng có y niệm muốn rút, khí thế không còn rạo rực như vừa rồi, nhưng thân hình vẫn hóa thành một ánh lửa lao về phía trước, trong miệng hô to: “Mau phá đại trận!”
Gần một nửa nhân thủ rơi vào trong đại trận, dưới Cấm Không Đại Trận, tất cả mọi người đều rơi xuống phía dưới, thế cục ác liệt trước nay chưa từng có, trước khi dẫn người tới nơi này, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Theo tiếng nói của hắn vang lên là từng tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Kiếm quang chói mắt xuyên qua linh địa, thuật pháp có sức mạnh cực lớn bắt đầu hiện ra, là Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền đồng loạt ra tay.
Kiếm quang và thuật pháp đánh tới, máu tươi tràn ea, sự sống tiêu tán, từng tu sĩ Thánh Vũ Linh Địa còn chưa rơi xuống đất đã mất đi sự sống.
Chỉ trong nháy mắt liền có năm sáu người mất mạng tại chỗ.
Cự Giáp trực tiếp xông ra ngoài, nhảy tại chỗ lên cao mấy trượng, một quyền đánh vào đầu một tu sĩ Thánh Hỏa giáo thân hình bất ổn, pháp tu này không hề rên lên một tiếng, đầu nổ tung như quả dưa hấu, Cự Giáp từ trong làn máu giết ra, đã nhìn chằm chằm mục tiêu thứ hai, tu sĩ kia lập tức kinh hãi.
Đàn sói vẫn luôn im lặng bất động cũng trong nháy mắt hành động, thân hình mạnh mẽ lướt nhanh, bộ lông trắng theo gió tung bay, có một ít con đang chạy nhanh há mồm, gió như trăng lưỡi liềm màu xanh bay ra, chém ra sắc đỏ thẫm trên người kẻ địch xâm phạm.
Nhưng số lượng sói có thể lấy gió để công kích không nhiều lắm, nhiều con sói nhào thẳng lên đánh cho những tu sĩ kia nhào xuống rồi cắn xé một hồi.
Tiếng kêu thảm thiết càng thêm dày.
Bên ngoài đại trận, Hỏa Liệu Nguyên cầm đầu, các tu sĩ Thánh Vũ Linh Địa đều như rơi vào hầm băng, khắp cả người phát lạnh.
Vốn tưởng rằng có ưu thế tuyệt đối, đủ để đánh với địch nhân một trận chiến nhưng giờ thế cục khiến người ta khó có thể tiếp nhận được, mắt thấy nguyên một đám gương mặt quen thuộc mất mạng ở trước mắt mình, bị xé thành mảnh nhỏ, tức giận cùng bi thương trong lòng mọi người đều bạo phát ra như núi lửa phun trào.
“Chạy mau!” Có người rống to.
Các tu sĩ may mắn còn sống như vừa tỉnh mộng, đều hướng ra ngoài bỏ chạy, có người thật vất vả mới chạy được đến bên cạnh đại trận nhưng lại tuyệt vọng phát hiện ra rằng căn bản không ra được, trước mặt có tầng màn sáng ngăn cản hi vọng chạy trốn của mình.
Đại trận có hai tầng, một tầng phòng ngoại, là đại trận phòng hộ, tầng thứ hai là vây trận!
Từ khi những tu sĩ này bước vào linh địa, bọn họ đã định trước là sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
“Đừng tới đây!” Tu sĩ trốn đến bên rìa đại trận hoảng sợ rống to, mới chỉ vung linh khí trên tay lên thì đã bị hơn mười con sói nhào tới, âm thanh cắn xé truyền ra khiến cho người khác sởn hết cả gai ốc.
Hạ Lương cùng Đàm Thánh đều kinh hoàng, đừng nói đến người của Thánh Vũ Linh Địa không thể tưởng được ra thế cục này, ngay cả hai người bọn họ cũng không nghĩ tới.
Vốn tưởng rằng Lục Nhất Diệp kia khi nhìn thấy Thánh Vũ Linh Địa đột kích sẽ dùng Thiên Cơ trụ trốn về Cửu Châu, nhưng kết quả lại là Thánh Vũ Linh Địa bị tổn thất nghiêm trọng, mà từ đầu tới cuối, Lục Nhất Diệp kia chỉ khởi động ngọc giác đại trận, huy động trận kỳ trên tay.
Một trận tu cường đại ở dưới thế cục như vậy có thể phát huy ra sức mạnh khủng bố như vậy.
Rầm rầm rầm...
Bỗng nhiên có tiếng nổ mạnh trong linh địa truyền ra, là những tu sĩ bỏ chạy bốn phía kia trong lúc vô tình đã đụng phải pháp trận bạo liệt do Lục Diệp bố trí.
Ánh lửa cuồn cuộn, linh lực bạo loạn, tiếng kêu thảm thiết bị nhấn chìm.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tu sĩ trong linh địa đã chết hơn phân nửa, còn lại cũng trong tâm trạng tuyệt vọng.
Ba người Lý Bá Tiên, Phong Nguyệt Thiền và Cự Giáp xung phong liều chết mang đến thương vong lớn hơn nữa cho Thánh Vũ Linh Địa.