Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1171 - Chương 1171: Tổn Thất Nghiêm Trọng

Chương 1171: Tổn thất nghiêm trọng Chương 1171: Tổn thất nghiêm trọng

Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền đều là Vân Hà tầng thứ sáu, với tu vi của hai người bọn họ, thực lực phát huy ra xa không phải chỉ là cảnh giới tầng thứ sáu bình thường có thể so sánh.

Về phần Cự Giáp... Tên này chính là quái vật, cơ thể cường đại như sắt thép đúc thành, lúc Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền giết địch còn cần tránh né phản kích của địch, nhưng Cự Giáp lại mặc kệ, một đường mạnh mẽ đâm tới, mặc cho công kích của địch đánh vào người, thân thể phát ra tiếng ầm ầm, căn bản không thể ảnh hưởng tới hắn dù chỉ một chút.

Dưới tình huống bình thường, tuy thực lực ba người cường đại nhưng cũng không thể nào là đối thủ của nhiều địch như vậy.

Nhưng tu sĩ Thánh Vũ Linh Địa bị Cấm Không, giờ phút này lại bị vây trận bao vây, hơn nữa còn có rất nhiều sói tập sát tới, tâm trí rối loạn, khung cảnh hỗn loạn đến cực điểm, cũng để cho ba người tự do phát huy.

“Phá trận, mau phá trận!”

Hoả Liệu Nguyên rống lên giận dữ, mắt như muốn nứt ra, khi rống giận, cả người như ngọn lửa thiêu đốt, uy thế cường đại của Vân Hà tầng thứ chín quét ra khắp bốn phương, một quả cầu lửa thật lớn như mặt trời chói chang trên không hung hăng đập xuống trên phòng hộ đại trận, màn sáng đại trận dưới một đòn này lõm xuống trong chớp mắt, màn sáng cũng nhạt đi một chút.

Đông đảo tu sĩ của Thánh Vũ Linh Địa cũng đồng loạt ra tay, khung cảnh náo nhiệt đến cực điểm.

Mà trong linh địa, số lượng tu sĩ Thánh Vũ Linh Địa tử vong cũng đã vượt quá ba mươi, theo thời gian trôi qua, càng nhiều tu sĩ chết đi.

Bóng dáng ba người Lý Bá Tiên xê dịch giao nhau, bầy sói đang chạy tạo ra một dòng khí tức tử vong.

Lúc này trong linh địa, các tu sĩ may mắn còn sống sót của Thánh Vũ linh địa đã tạo ra một lớp phòng hộ. Hơn ba mươi người dựa lưng vào màn sáng vây trận, thể tu lấy ra đại thuẫn ngăn ở phía trước, dựng lên một bức tường người, ác chiến cùng bầy sói.

Nhưng vây trận không bị phá, bọn họ trong thời gian ngắn khó có thể bỏ chạy, nhưng ở dưới tình hình như vậy, tự vệ đã là giới hạn rồi, nào còn dư sức để phá trận?

Hy vọng duy nhất của bọn họ hiện giờ chính là để đám người Hỏa Liệu Nguyên công phá đại trận phòng hộ, xông vào tiếp ứng bọn họ.

Rầm rầm rầm...

Tiếng nổ mạnh liên tiếp không ngừng truyền ra, màn sáng phòng hộ trở nên nhạt đi.

Tuy rằng sức mạnh của đại trận thứ hai này kiên cố hơn đại trận thứ nhất nhiều nhưng cũng không chịu nổi công kích liên tiếp của nhiều tu sĩ như vậy. Dù sao đây cũng chỉ là đại trận phòng hộ do Lục Diệp dùng sức của một người bố trí ra, có thể kiên trì thời gian dài như vậy đã rất khó có thể rồi.

Lục Diệp vẫn đứng nguyên tại chỗ trong linh địa, điều khiển đại trận dich chuyển.

Đại trận có người điều khiển hoàn toàn khác với đại trận không ai điều khiển. Tuy nói hắn cũng biết đại trận phòng hộ kiên trì không được bao lâu nhưng có thể kiên trì lâu hơn một chút thì cũng tốt.

Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghiêng mình, một thứ gì đó mơ hồ đâm về phía hắn, trên vị trí mấy bước sau lưng, một thân ảnh quỷ mị nổi lên.

Dường như không nghĩ tới Lục Diệp lại có thể tránh được một kích bí mật của mình, trên mặt tên quỷ tu vừa đánh lén này tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Không thể không nói, lá gan của tên quỷ tu này cũng rất lớn, trong tình huống như vậy mà hắn còn muốn tập sát Lục Diệp.

Mục tiêu chủ yếu của chuyến đi này chính là Lục Diệp, chỉ cần có thể giết chết Lục Diệp, như vậy thì rất nhiều tổn thất trước đó hắn có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.

Nhưng một kích không chút sơ hở như vậy lại không thể trúng đích.

Thân hình bại lộ, quỷ tu lập tức muốn lui về phía sau nhưng trước mắt đã có một đạo đao quang màu lửa đỏ chém xuống, ngay sau đó là công kích như mưa rền gió dữ...

Hạ Lương đang âm thầm quan sát một màn này, khóe mắt khẽ giật giật, nhịn không được nhớ lại lúc ở Hồ Tiên cốc dốc lòng dạy bảo Lục Diệp tu hành đao thuật, thậm chí hắn còn dốc túi truyền thụ bí thuật Tâm Nhãn cho hắn...

Tuy nói Lục Diệp đã đâm xuống cho hắn một đạo thứ văn nhưng thứ văn này chỉ là thứ văn tạm thời, không bao lâu lần sẽ mất đi tác dụng, so với thu hoạch của Lục Diệp thì nó có tính là gì?

Càng làm cho Hạ Lương khiếp sợ chính là, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Lục Diệp vậy mà đã luyen được bí thuật Tâm Nhãn, hơn nữa nhìn tốc độ phản ứng của hắn, phạm vi mà Tâm Nhãn có thể cảm giác được còn lớn hơn cả mình.

Đây là một quái thai gì vậy?

Còn nữa... Thằng nhãi này thế mà là Vân Hà tầng thứ năm?

Hạ Lương thực sự không hiểu, hắn ta đã ăn linh đan gì mà tu vi tăng lên nhanh chóng như vậy.

Nhớ lại hai tháng trước, người này mới chỉ có tu vi tầng thứ ba mà thôi, bị mình truy kích như chó nhà có tang hoảng sợ chạy trốn, lúc ở Hồ Tiên Cốc cũng chỉ là tu vi tầng thứ tư, ngắn ngủi mấy ngày không gặp, không ngờ lại tiến thêm một tầng.

“Phốc!” Quỷ tu phun máu tươi, vết thương cực lớn trước bụng xoay tròn, còn chưa rơi xuống đất đã có vài con sói nhào tới, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng âm thanh cắn xé.

Quỷ tu này cũng giống như Nhan Quế mà Lục Diệp đã giết qua trước đó, đều là tu vi Vân Hà tầng thứ bảy, nhưng lúc trước Lục Diệp cần phải sử dụng thủ đoạn mới có thể giết được, bây giờ tên này ở trước mặt hắn đã không chịu nổi một kích.

Răng rắc...

Tiếng vỡ vụn truyền ra.

Đại trận phòng hộ nứt ra từng khe hở, trong nháy mắt lung lay sắp đổ.

Mặc dù Quỷ tu kia gây khó dễ Lục Diệp nhưng lại kiềm chế được hắn, khiến hắn không có cách nào khống chế đại trận, như thế cũng khiến tốc độ phá trận của Thánh Vũ Linh Địa tăng nhanh.

Âm thanh càng thêm dày đặc , thẳng đến khi toàn bộ màn sáng đại trận hoàn toàn vỡ nát.

“Cứu người!” Hỏa Liệu Nguyên cắn răng gầm thét, tuy rằng hận không thể chém Lục Diệp thành nhiều mảnh nhưng giờ phút này hắn cũng không bị tức giận chi phối mà đưa ra một mệnh lệnh cực kỳ chính xác.
Bình Luận (0)
Comment