Chương 1172: Tổn thất nghiêm trọng 2
Chương 1172: Tổn thất nghiêm trọng 2
Rất nhiều tu sĩ chen chúc đi vào, thuận lợi xuyên qua màn sáng vây trận tụ hợp một chỗ với đám tu sĩ may mắn còn sống sót trong linh địa, vừa ngăn cản đám người Lý Bá Tiên và bầy sói tập kích, vừa xoay người oanh kích màn sáng vây trận.
Vây trận so với đại trận phòng hộ yếu ớt hơn nhiều, nếu không phải bị đàn sói quấy rối, các tu sĩ bị nhốt trong đó đã sớm đem vây trận này phá vỡ.
Giờ phút này có người tới tiếp ứng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vây trận đã hoàn toàn vỡ vụn ra.
Cách xa nhau mấy trăm trượng, ánh mắt Lục Diệp và Hoả Liệu Nguyên va chạm, một người bình tĩnh như nước, một người nổi trận lôi đình.
Mấy hơi sau, Hoả Liệu Nguyên đè nén sự tức giận trong lòng, cắn răng nói: “Rút!”
Ra lệnh một tiếng, rất nhiều tu sĩ Thánh Vũ Linh Địa vừa đánh vừa lui, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi chỗ linh địa.
Đàn sói cũng không có đuổi theo, ở trong phạm vi linh địa có cấm không đại trận, chúng nó còn có thể cùng tu sĩ quyết đấu, có thể ra khỏi linh địa, các tu sĩ có thể ngự không phi hành, đàn sói khó có thể thắng thế
Các tu sĩ chật vật chạy về, mỗi người đều còn sợ hãi, có một ít nữ tu tâm lý tương đối yếu ớt thậm chí còn khóc lên, các nàng một đường tu hành đến tận đây, ít nhiều cũng coi như là đã trải qua một ít nguy hiểm đấy, nhưng chưa từng có lần nào bất lực giống lần này.
Thời điểm bị nhốt ở trong linh địa, khí tức tử vong như mãnh thú vô hình đang liếm láp lấy tâm trí của các nàng, làm cho các nàng gần muốn sụp đổ.
Còn có nhiều sư huynh sư đệ ngày thường quen biết chết thảm bên cạnh các nàng như vậy, sau ngày hôm nay, trận chiến này nhất định sẽ trở thành ác mộng mà các nàng cả đời không thể thoát khỏi.
“Lục Nhất Diệp, ngươi chắc chắn phải chết!” Hỏa Liệu Nguyên rống giận, cắn chặt hàm răng, chảy ra máu tươi.
Vốn tưởng rằng chuyến đi này dễ như trở bàn tay nhưng kết quả lại tổn thất nặng nề, mà trước sau chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ mà thôi!
Thân là người dẫn đầu và quyết định hành động lần này, ngày sau hắn nhất định sẽ bị trách, nói không chừng còn có thể bị tông môn trừng phạt.
Mà đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này chính là Lục Diệp, mối hận trong lòng hắn đối với Lục Diệp chỉ sợ dù cho có dốc hết nước trong ba sông năm hồ cũng khó có thể rửa sạch.
Còn có người lén lút để lộ ra tình báo kia...
Lúc trước hắn đã đoán, người âm thầm tiết lộ tình báo đã chịu thiệt lớn trên tay Lục Nhất Diệp cho nên mới muốn mượn đao giết người, mà hắn đã căn cứ vào tình báo thu được để đánh giá khả năng bên Lục Diệp, bằng không cũng sẽ không mang nhiều người như vậy tới đây, nhưng vừa mới tiếp xúc, bên phía mình đã binh bại như núi đổ, tổn thất cực lớn.
Trước khi đến, hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp phải cản trở như vậy, nhưng chuyện cứ như vậy phát sinh dưới mí mắt của mình.
Cấm Không Đại Trận... Một Vân Hà Cảnh làm sao có thể bố trí ra Cấm Không Đại Trận như vậy!
Trong linh địa, Lục Diệp dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, không nói một lời, không có nửa điểm đắc ý của người thắng cuộc.Sau đó, hắn huy động trận kỳ, che lấp đại trận một lần nữa phát huy tác dụng, bao phủ toàn bộ linh địa, biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Phản ứng bình thản này càng khiến Hoả Liệu Nguyên bùng cháy, gần như tức nổ phổi.
“Hỏa sư huynh.” Một binh tu tầng thứ tám đi tới bên cạnh Hỏa Liệu nguyên, trên người gã có không ít vết thương, mặt cũng có vết máu, hiển nhiên đã trải qua khổ chiến, “Làm sao bây giờ?”
Hỏa Liệu Nguyên quay đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy từng khuôn mặt tràn đầy sợ hãi và khủng hoảng, còn có tu sĩ may mắn sống sót sau tai nạn.
Hắn dẫn theo hơn một trăm năm mươi người tới, giờ phút này còn sống không tới một trăm người.
Nói cách khác, trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi có hơn sáu mươi người chết ở trong linh địa!
Hoả Liệu Nguyên tâm trí hỗn loạn, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải!
Với lực lượng trước mắt của bọn họ, nếu tổ chức một đợt công kích chưa chắc là không có cơ hội giết chết Lục Nhất Diệp kia, nhưng tất nhiên phải chịu nhiều tổn thất nghiêm trọng hơn.
Đã tổn hại nhiều người như vậy, hắn nào dám hao tổn nhiều hơn.
Đối phương hiển nhiên sẽ không phản công , ở trong linh địa, đối phương có Cấm Không Đại Trận tương trợ, có thể làm suy yếu sức mạnh mà các tu sĩ phát huy ra, để cho đàn sói tham gia chiến đấu, thật muốn phản công ra chỉ là chịu chết.
Nói cách khác, trong tình huống này, bất kể là ai, bên chủ động tấn công đều không có quả ngon để ăn.
“Nghỉ ngơi tại chỗ, chờ viện binh tới!”
Thật lâu sau, đôi môi khô khốc của Hoả Liệu Nguyên mới qnói ra một câu.
Thánh Hỏa Giáo cùng Hoàn Vũ Tông còn có rất nhiều nhân thủ có thể điều động tới, chỉ là cần nhiều thời gian, nếu một trăm người không được vậy thì thu thập hai trăm người, hai trăm người không được vậy thì ba trăm người, bất luận như thế nào Lục Nhất Diệp cũng phải chết.
Mệnh lệnh truyền ra, binh tu cảnh giới tầng thứ tám rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật đúng là sợ Hoả Liệu Nguyên phẫn nộ làm ra hành động không sáng suốt gì đó.
Linh thuyền lơ lửng giữa không trung từ từ hạ xuống, các tu sĩ của Thánh Vũ Linh Địa chật vật dựng trại ngay tại cửa Hồi Thiên Cốc, tu dưỡng thể xác và tinh thần.
Trong bóng tối, Hạ Lương và Đàm Thánh trầm mặc, bọn họ trốn ở chỗ này vốn là muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi, kết quả lại thưởng thức một vở tuồng khó có thể tưởng tượng, nhất thời tâm tình phức tạp.