Chương 1181: Không chết không thôi
Chương 1181: Không chết không thôi
“Tử đấu đài!”
Đàm Thánh đang ngăn cản đàn sói tiến công kinh hô, nhìn vật tỏa ra ánh sáng tứ phương kia, bừng tỉnh: “Thì ra là thế!”
Trách không được hôm nay Hỏa Liệu Nguyên biểu hiện quái dị như thế, đó là vì muốn sử dụng vật ấy, tất cả đều được giải thích rõ, rõ ràng là Thánh Vũ Linh Địa bên này phát động tấn công nhưng kết quả lại là một mực bị động phòng ngự, Hỏa Liệu Nguyên rõ ràng có vẻ mất đi lý trí nhưng chỉ ngoài miệng kêu la mà không có thêm bất kỳ hành động nào khác.
Tất cả đều là giả để làm nền cho thời khắc này.
“Quả nhiên...” Hạ Lương nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, chân tướng sự việc giống như hắn phỏng đoán, trên tay Hoả Liệu Nguyên vậy mà thật sự có đài tử đấu.
Sở dĩ hắn có thể phát hiện ra, một là bởi vì Hỏa Liệu Nguyên biểu hiện không đúng, hai là khí cơ của hắn trên người Lục Diệp quá không bình thường.
Khí cơ kia căn bản không phải khí cơ của Hỏa Liệu Nguyên, mà là khí cơ kéo dài ra từ Tử Đấu đài cho nên mới vượt qua giới hạn của Hỏa Liệu Nguyên.
Bên trong Cửu Châu có rất nhiều dị bảo, công dụng của những dị bảo này vô cùng kỳ quái, trước đó Đàm Thánh dùng Truy Tung Bàn để truy tìm hành tung của Lục Diệp là dị bảo, Kim Thân Lệnh mà Lục Diệp dùng để bảo mệnh là dị bảo, Tử Đấu đài cũng là dị bảo.
Tác dụng của nó chỉ có một, là kích phát người nắm giữ Tử Đấu Đài cùng với kẻ địch bị công dụng của Tử Đấu Đài dẫn dắt tiến vào trong một Tử Đấu Tràng, không chết không thôi!
Xét về giá trị, nó kém hơn Kim Thân Lệnh mà Lục Diệp đã từng sử dụng qua, dù sao nó cũng là thứ tốt có thể bảo vệ tính mạng. Đài Tử Đấu cũng không phải dùng để bảo vệ tính mạng mà là dùng để cưỡng chế kẻ địch quyết một trận tử chiến với mình.Cho nên trên công dụng của nó có tính cực hạn rất lớn, nhất định phải bảo đảm thực lực của kẻ địch yếu hơn mình mới được.
Hơn nữa, nếu muốn sử dụng nó thì cũng có điều kiện, nhất định phải khiến cho khí cơ kéo dài từ Đài tử đấu ra hoàn toàn tập trung vào kẻ địch. Nói cách khác, khoảng cách giữa Hỏa Liệu nguyên và Lục Diệp không thể quá xa, hơn nữa cần phải có một chút thời gian để tiến hành.Trong lúc đó, nếu như Lục Diệp vượt qua một giới hạn nhất định với Hỏa Liệu nguyên, công dụng của Tử Đấu đài sẽ không thể kích hoạt.
Đây cũng là nguyên nhân Hỏa Liệu Nguyên hôm nay phát động tấn công, cũng là lý do hắn không đi hỏi Hạ Lương về vị trí Thiên Cơ trụ.
Mặc kệ có Thiên Cơ trụ hay không, chỉ cần hắn thành công kích phát uy năng của Tử Đấu đài, Lục Nhất Diệp chắc chắn sẽ phải chết.
Đủ loại biểu hiện lúc trước của hắn đều là ngụy trang, chỉ để Lục Diệp buông lỏng cảnh giác. Hiện tại xem ra, mưu đồ của hắn đã thành công, cho đến một khắc cuối cùng Lục Diệp mới ý thức được nguy cơ đang đến.
Nhưng mà giờ phút đó phát giác đã muộn, khi hai đạo quang mang trên tử đấu đài khóa hắn và Hỏa Liệu Nguyên, công dụng của dị bảo này liền hoàn toàn được kích phát ra.
Phi kiếm của Lý Bá Tiên, thuật pháp của Phong Nguyệt Thiền liên tục đánh lên đài tử đấu nhưng đài tử đấu nho nhỏ kia lại không hề bị lay động.
Lúc ánh sáng tỏa sáng, thân ảnh của Lục Diệp và Hỏa Liệu Nguyên bị kéo vào một cái tử đấu đài nho nhỏ, đồng loạt biến mất không thấy gì nữa.
“Tiểu sư đệ!” Lý Bá Tiên kinh hô, căn bản không ngăn cản được.
“Đi mau!” Hạ Lương quát khẽ, nhanh chóng lui lại.
Đàm Thánh sớm đã được hắn nhắc nhở theo sát phía sau.
Cùng lúc đó, tất cả tu sĩ của Thánh Vũ Linh Địa cũng vừa đánh vừa lui, đâu vào đấy.
Ba người Lý Bá Tiên mặc dù phẫn nộ đuổi theo sát phía sau bầy sói nhưng không kịp, trơ mắt nhìn các tu sĩ Thánh Vũ Linh Địa rời khỏi phạm vi Cấm Không Đại Trận bao phủ, ngay sau đó cùng nhau phi không, quay đầu bỏ chạy.
Đàn sói đuổi tới mép linh địa, tiếng sói tru liên tiếp, không tiến lên nữa.
Nơi có Cấm Không Đại Trận bao phủ, chúng còn có thể quyết sống chết với các tu sĩ của Thánh Vũ Linh Địa, một khi chúng ra khỏi phạm vi Cấm Không Đại Trận bao phủ, vậy sẽ là bia ngắm sống.
Mặc dù Lý Bá Tiên phẫn nộ, lo lắng nhưng lý trí vẫn còn, thân ảnh đang truy kích cũng ngừng lại, lập tức điều tra dấu vết chiến trường của Lục Diệp.
Tình huống bây giờ, Lục Diệp và Hỏa Liệu Nguyên đã bị Tử Đấu đài biến thành không gian, cho dù hắn có muôn vàn thủ đoạn cũng không giúp được gì, chỉ có thể thông qua ấn ký để xác định sống chết của hắn.
“Sư huynh...” Phong Nguyệt Thiền dựa vào đó, nhẹ nhàng hô một tiếng trấn an: “Không nhất định là có chuyện, sư huynh quên rồi à, trong khu vực săn bắn, Lục sư đệ có tu vì tầng thứ ba đã từng giết cảnh giới tầng thứ bảy, bây giờ hắn đã là cảnh giới tầng thứ năm rồi.”
Mặc dù trận chiến ấy không phải công lao của một mình Lục Diệp mà là ba người dốc hết toàn lực nhưng nghe Phong Nguyệt Thiền nói như vậy, trong mắt Lý Bá Tiên vẫn lộ ra một chút hi vọng.
Liên tiếp gật đầu: “Đúng vậy, tiểu sư đệ chưa hẳn có chuyện, chỉ cần hắn có thể kích phát đòn sát thủ cuối cùng...”
Nói đến đây, sắc mặt lại trở nên khó coi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phong Nguyệt Thiền, hai mắt đã mất đi tiêu cự: “Hổ Phách... đang ngủ say!”
Lục Diệp muốn phối hợp với Hổ Phách tạo đòn sát thủ kia, nhưng từ lần trước nuốt một viên yêu đan cấp bá chủ, Hổ Phách vẫn luôn ngủ say, đến nay vẫn chưa tỉnh, chẳng những nó đang ngủ say, ngay cả Y Y cũng lâm vào trong yên lặng.
Nói cách khác, bây giờ Lục Diệp căn bản không có ngoại lực tương trợ!
Một thân một mình đối mặt với một đối thủ có tu vi vượt qua mình bốn tầng...
Thân hình Lý Bá Tiên bất ổn, không nhịn được lảo đảo một chút, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Không gian Tử đấu đài là một không gian dài rộng không sai biệt lắm ba trăm trượng, bầu trời hư vô, bốn phía có cấm chế cách trở.
Cũng không phải nói không gian của Tử đấu đài chỉ lớn như vậy, mà căn cứ vào tình huống tu vi của người sử dụng, không gian của Tử đấu đài lớn nhỏ cũng không giống nhau.
Tu vi Vân Hà tầng thứ chín sau khi sử dụng Tử đấu đài sẽ có phạm vi như thế, nhưng nếu gọi một vị Thần Hải cảnh sử dụng Tử đấu đài, phạm vi có thể sẽ bao trùm mấy chục dặm thậm chí nhiều hơn.