Chương 1180: Đấu Đài
Chương 1180: Đấu Đài
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, hai toà bạo liệt bỗng nhiên bị kích hoạt khiến cho trong lòng tất cả tu sĩ của Thánh Vũ Linh Địa run lên, mặc dù bọn họ đã sớm biết rằng toang lực tấn công nhất định phải trả giá rất lớn, nhưng thời điểm việc này xảy ra ở trước mắt, vẫn là khó có thể tiếp nhận.
Móng vuốt sắc bén đâm rách lồng ngực, răng nanh xé rách da thịt, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Cũng may bên Thánh Vũ Linh Địa vẫn luôn duy trì trạng thái phòng ngự cho nên trải qua thời gian ngắn hỗn loạn, hai lỗ hổng phòng tuyến nhanh chóng được tu sĩ gần đó bổ sung, một lần nữa vững chắc trở lại.
Nhưng tu sĩ chết đi không thể sống lại.
Hơn nữa hai tòa bạo liệt pháp trận bạo phát cũng để lại bóng ma trong lòng mọi người... tòa bạo liệt pháp trận có phải sẽ bạo phát bên mình hay không?
Làm cho bọn họ thoáng an tâm chính là, không có nhiều pháp trận bạo liệt.
Mặc dù Lục Diệp đã bố trí rất nhiều trận pháp có thể chủ động kích phát ở khắp các nơi trong linh địa nhưng dù sao cũng đã rải rác ở khắp nơi, vị trí của các tu sĩ Thánh Vũ Linh Địa cũng không có nhiều trận pháp.
Hắn không một lần kích phát toàn bộ mà lưu lại mấy toà, như thế mới có thể ở thời điểm thích hợp tạo ra uy hiếp lớn.
“Lục Nhất Diệp, ta muốn giết ngươi,!” Hỏa Liệu Nguyên giống như điên rồi rống to.
Cùng lúc đó, Lục Diệp cảm giác khí cơ đang khóa chặt trên người mình càng thêm thâm thúy hơn.
“Hạ huynh, trạng thái của Hỏa Liệu Nguyên không đúng.” Đàm Thánh vừa ngăn cản con sói trước mặt, vừa nhẹ giọng nói chuyện với Hạ Lương.
Tốt xấu gì cũng là Vân Hà tầng thứ chín, hơn nữa còn là người dẫn đầu hành động lần này, không đến mức biểu hiện không tốt như vậy...
Hắn sớm nên biết, toàn lực tấn công sẽ gây ra tổn thất cực lớn, tuy bây giờ bên Thánh Vũ Linh Địa tổn thất nhưng kỳ thật cũng không tính là lớn.
Phản ứng của Hỏa Liệu Nguyên rõ ràng có chút khoa trương.
“Thì ra là thế!” Hạ Lương hô lên, trên mặt hiện ra vẻ bừng tỉnh.
Đàm Thánh: “?”
Hạ Lương trầm giọng nói: “Xem ra ta đã xem nhẹ Hỏa Liệu Nguyên, lần này Lục Nhất Diệp chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, đáng tiếc a.”Hắn không phải đang tiếc Lục Diệp chết, mà là sau khi Lục Diệp chết, hắn và Đàm Thánh chỉ có thể nhận được hai phần lợi ích, chia ra mỗi người chỉ một phần mà thôi...
Trách không được Hỏa Liệu Nguyên trước đó nói có bọn họ hỗ trợ chỉ là dệt hoa trên gấm, nếu trên tay Hỏa Liệu Nguyên có vật như vậy, mình và Đàm Thánh xác thực chỉ dệt hoa trên gấm.
Hắn nguyện ý chia hai phần lợi ích cũng không phải là vì hai người ra tay hỗ trợ, mà là hắn không thể trêu vào Cuồng Đao Môn.Trọng thưởng của Lục Diệp không dễ nuốt một mình, xem như dùng hai phần để kết một thiện duyên.
Nói như thế, chính mình và Đàm Thánh lộ ra làm cho Hỏa Liệu Nguyên sinh ra cảm giác nguy hiểm, hoặc là bởi vì Lục Diệp tập sát đêm qua, cho nên hôm nay hắn mới lựa chọn toàn lực tấn công Linh địa.
“Hạ huynh, ngươi đang nói cái gì vậy?” Đàm Thánh nghe không hiểu, Lục Nhất Diệp làm sao lại chắc chắn sẽ chết.
“Chờ xem sẽ biết.” Hạ Lương không giải thích quá nhiều, bởi vì không bao lâu nữa, tất cả đều sẽ hiện ra trước mắt, giải thích làm lãng phí lời nói, bất quá hắn không quên dặn dò Đàm Thánh một câu: “Đợi lát nữa nhớ kỹ, kịp thời bỏ chạy.”
Đàm Thánh càng thêm nghi hoặc nhưng vẫn kiềm chế nghi hoặc trong lòng, yên lặng ra tay.
Ác chiến vẫn còn say sưa, tuy rằng bởi vì hai tòa trận pháp bạo liệt bộc phá khiến chết hơn mười người, nhưng tu sĩ còn lại vẫn thủ vững trận tuyến, không cho bầy sói đột phá.
Vẻ mặt của Hỏa Liệu Nguyên càng thêm phẫn nộ, quanh thân đều dâng lên ánh lửa hừng hực, khiến cho hắn nhìn qua giống như bị thiêu đốt vậy.
Bỗng nhiên trong lòng Lục Diệp sinh ra một tia cảm giác không thích hợp...
Hỏa Liệu Nguyên khóa chặt khí cơ trên người mình... Sự cường đại có chút quá mức!
Lúc đại chiến vừa mới bắt đầu, khí cơ đã khóa chặt mình, Lục Diệp cũng không để ý, Hoả Liệu Nguyên trên tay mình đã ăn thiệt thòi lớn như vậy, thủ hạ chết nhiều tu sĩ như vậy, trong đại chiến nhìn chằm chằm vào mình là chuyện rất bình thường.
Sau đó, khí cơ không ngừng tăng cường, Lục Diệp cũng chỉ cho là do hắn phẫn nộ mà ra.
Nhưng hiện tại...
Khí cơ của một Vân Hà tầng thứ chín có thể cường đại đến mức này? Thậm chí Lục Diệp còn sinh ra một loại cảm giác có một sức mạnh vô hình trói buộc mình, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.
Hắn giương mắt nhìn về phía Hoả Liệu Nguyên, thấy hắn cũng đang nhìn về phía mình.
Bốn mắt đối nhau, trong miệng của Hoả Liệu Nguyên còn lớn tiếng kêu la “Lục Nhất Diệp ta nhất định phải giết ngươi”, lời nói giống như điên cuồng nhưng hai mắt kia lại trong suốt.
Hơn nữa từ đầu tới đuôi hắn cũng chỉ hét lớn kêu to, căn bản không có chủ động xung phong liều chết!
Hỏng bét! Trong lòng Lục Diệp lộp bộp, hắn không rõ rốt cuộc Hỏa Liệu Nguyên đang làm gì, điều duy nhất xác định chính là bản thân hắn sợ mình trúng phải quỷ kế gì.
Vào thời khắc này, tiếng kêu la không ngừng vang lên cua Hoả Liệu Nguyên khiến Lục Diệp kinh ngạc phát hiện, bản thân hắn đã không thể động đậy được nữa!
Có một sức mạnh vô hình trói buộc bản thân, khóa chặt mình tại chỗ.
Hỏa Liệu Nguyên nở nụ cười, một mặt gian kế đã đạt được, nhàn nhạt nhìn lại: “Lục Nhất Diệp, mau tới nhận lấy cái chết!”
Dứt lời, một vật trong tay hắn từ từ bay lên, ánh sáng hoa nở rộ
Trong nháy mắt, tầm mắt của tất cả mọi người trong chiến trường đều bị vật kia hấp dẫn.
Đó là một thứ đồ vuông vức, chỉ to bằng lòng bàn tay trẻ con, ở chính diện có khắc một chữ to: “Chết!”
Mặt sau cũng có một chữ lớn: “Đấu!”
Vật này vừa mới xuất hiện, lập tức có hai đạo quang mang bắn ra, một đạo rơi vào trên người Lục Diệp, một đạo rơi vào trên thân Hỏa Liệu Nguyên, giống như hai sợi dây thừng trói chặt hai người.
Lý Bá Tiên đang ngự kiếm giết địch biến sắc, thất thanh kinh hô: “Tử đấu đài!”
Vừa dứt lời, trăm đạo phi kiếm ngự không cùng hướng tử đấu đài lớn chừng bàn tay đánh tới.
Phong Nguyệt Thiền cũng biến sắc, đồng thời ra tay hỗ trợ.
Sau đó bất kể là phi kiếm của Lý Bá Tiên hay là thuật pháp của Phong Nguyệt Thiền đều không thể tổn thương Tử đấu đài dù chỉ một chút, đừng nói là tử đấu đài, cho dù là hai người Lục Diệp và Hỏa Liệu Nguyên bị Tử đấu đài dẫn dắt cũng không thể bị ngoại lực gây thương tích.