Chương 1184: Giao đấu Cảnh giới tầng thứ chín 2
Chương 1184: Giao đấu Cảnh giới tầng thứ chín 2
Ánh lửa bùng nổ nuốt trọn thân ảnh của Lục Diệp, Hỏa Liệu Nguyên cũng không dừng lại mà thừa cơ truy kích. Dưới sự điều khiển tinh diệu của hắn, càng nhiều quả cầu lửa liên tiếp tràn vào bên trong ánh lửa kia, dẫn động khí cơ tử vong.
Bỗng nhiên ánh lửa cuồn cuộn hiện ra thân ảnh chật vật của Lục Diệp từ trong đó ngã ra, thân hình hơi nghiêng về phía trước, một tay mở ra phía trước, một mặt linh văn ngự thủ cực lớn ngăn ở trước người, nhìn qua giống như hắn đã xách một tấm thuẫn, trên tay kia mặc dù bị ngọn lửa thiêu đốt, máu thịt be bét nhưng vẫn nắm chặt Bàn Sơn đao của mình.
Hắn đứng trên tử đấu đài bị trùng kích cực lớn kia đánh trượt ra sau hơn ba mươi trượng, khó khăn lắm mới ổn định thân hình.
Rầm một tiếng, tấm thuẫn trước người hắn vỡ vụn, lộ ra thân hình Lục Diệp. Hắn mặc một thân quần áo rách tung toé, trên người đầy dấu vết bị thiêu đốt, ngay cả đầu tóc cũng bị quăn lại.
Trước đó hắn hao hết tâm tư mới dần dần rút ngắn khoảng cách với Hỏa Liệu Nguyên, nhưng đối phương dễ dàng gạt bỏ đủ loại cố gắng trước đó của hắn, để tất cả trở về điểm xuất phát.
Quả nhiên...Ta hận pháp tu, Lục Diệp quay đầu phun ra một ngụm máu tươi, khôi phục khí huyết cuồn cuộn trong ngực.
Đám người này ỷ vào tay mình muốn làm gì thì làm, để cho một thân sở học của hắn căn bản không có đất dụng võ.
“Hửm?” Hỏa Liệu Nguyên hơi run rẩy, nhìn Lục Diệp vừa thoát vây ra, vẻ mặt bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên: “Lợi hại, lợi hại!”
Bộ dạng kia của hắn giống như phát hiện ra cái gì mới lạ thú vị, hưng phấn cùng vui sướng: “Chỉ là cảnh giới tầng thứ năm lại có thể ngăn được thuật pháp của ta, Lục Nhất Diệp, ngươi quả nhiên là quái vật, trách không được có thể làm cho các thế lực lớn ở Vạn Ma lĩnh đau đầu đến cực điểm, ta vốn còn đang suy nghĩ, cứ như vậy giết ngươi quá không có lời, ta đã sử dụng dị bảo như Tử đấu đài! Ngươi đã lợi hại như vậy...” Biểu tình của hắn bỗng nhiên trầm xuống...” Trong miệng hắn thốt ra lời nói cũng như băng trong chín tầng mây: “Vậy thì giãy dụa cho tốt, mặc kệ như thế nào, ta trả giá lớn như vậy, ngươi cũng nên để cho ta xem một trò hay!”
Linh quang lại lóe lên, trên mâm tròn linh lực kia lại lần nữa xuất hiện chi chít các quả cầu lửa, sau khi từng quả cầu lửa xuất hiện, chỉ hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục ùn ùn lao về phía Lục Diệp.
Lục Diệp đã nếm qua lần thua thiệt vừa rồi sao còn không biết dựa vào thực lực hiện tại của mình, nếu muốn dưới loại tình huống này đột tiến đến trước người đối phương, căn bản là mơ tưởng.
Thân thể pháp tu quả thật rất mỏng manh, nếu bị binh tu tói gần đại đa số đều không có kết cục tốt đẹp gì, nhưng bọn họ tay dài a, tay dài chính là chân lý, trước mắt thực lực chênh lệch tuyệt đối, binh tu muốn đến gần bọn họ căn bản là chuyện không thực tế.
Quả nhiên, vẫn phải không ngừng tiêu hao linh lực của hắn.
Một đạo thuật pháp như vậy, thế công dày đặc như thế, dù cho Hỏa Liệu Nguyên là một cảnh giới tầng thứ chín cũng chịu tiêu hao cực lớn!
Lục Diệp hạ quyết tâm xong lập tức lao về phía bên cạnh, từng đoàn từng đoàn cầu lửa theo sát tới, nguy hiểm cực độ đánh tới thân thể hắn, va chạm với vách chắn cấm chế phát ra tiếng vang ầm ầm, cầu lửa bạo phát quét sạch khí lãng tàn phá bốn phương, Lục Diệp chỉ cảm thấy cả người mình tựa như thuyền độc mộc phiêu bạt trên biển rộng, cuồng phong cuồn cuộn trong sóng dữ.
Hỏa Liệu Nguyên quả thật có chút phát điên, vẻ mặt đều vặn vẹo, chuyện này có lẽ có liên quan đến sự tử thương thảm trọng của hắn hôm qua, chết hơn sáu mươi người, áp lực tâm lý chịu đựng quá lớn, hôm nay được cơ hội, cuối cùng toàn bộ đều được thả ra.
Hắn vừa thi triển thuật pháp điên cuồng tấn công vừa điên cuồng cười to, trong miệng thỉnh thoảng kêu la: “Chạy đi chạy đi, ngươi xem ngươi chạy giống như chuột, tư thế xấu xí cỡ nào, muốn giết ta? Muốn giết ta thì tới đây, chỉ biết chạy trốn chứ không có cơ hội giết ta!”
Ngoài trào phúng ra hắn còn không quên khiêu khích, có thể thấy được tâm tính của Hỏa Liệu Nguyên vẫn rất kín đáo, cho dù là dưới tình huống hắn hoàn toàn nắm giữ cũng theo bản năng mà dùng ngôn ngữ ảnh hưởng tâm trí Lục Diệp.
Lục Diệp làm sao có thể để ý tới hắn, Lục Diệp đã hạ quyết tâm phải tiêu hao linh lực của hắn, vậy thì thời gian kéo dài tự nhiên là càng lâu càng tốt.
Tiếng ầm ầm ầm vang lên liên miên không dứt, Lục Diệp không ngừng chạy như bay trên tử đấu đài, thỉnh thoảng cũng sẽ làm ra biểu hiện giả dối muốn trùng sát qua để mê hoặc Hoả Liệu Nguyên. Không có gì bất ngờ xảy ra, mỗi khi hắn làm như vậy, thế công của Hoả Liệu Nguyên đều sẽ mạnh hơn vài phần, ngăn cản hắn lại.
Bàn Sơn Đao trong tay gần như trở thành đồ trang trí, căn bản không có cơ hội vung đao, linh văn ngự thủ không ngừng được sử dụng, ngăn cản một ít công kích không thể tránh né.
Không có bất kỳ một quả cầu lửa nào tạo thành thương tổn trực tiếp đối với hắn, nhưng lần lượt bạo phát cùng trùng kích vẫn như cũ làm cho quanh thân hắn đau đớn, khí huyết chấn động.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không có sử dụng uy năng của Thiên Phú thụ, quả thật, sử dụng Thiên Phú thụ có thể ngăn cách linh lực hệ lửa gây thương tổn cho bản thân, nhưng nương theo đó trùng kích và chấn động lại là không tránh được.
Hơn nữa muốn sử dụng Thiên Phú thụ còn phải tiêu hao lượng lớn linh lực tâm trí, dù cho tâm trí của Lục Diệp bây giờ đã vượt qua rất nhiều tu sĩ cùng cảnh giới nhưng cũng khó có thể duy trì trong thời gian dài.
Đòn sát thủ này nhất định phải chờ cơ hội thích hợp mới có thể tạo ra hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Thời gian trôi qua, một chén trà, một nén nhang...
Lục Diệp càng thêm chật vật, vẻ mặt Hoả Liệu Nguyên cũng không còn thoải mái như trước đó.
Đạo thuật pháp Lưu Tinh Hỏa Vũ này tiêu hao linh lực cực lớn, hắn còn chưa từng duy trì thời gian dài như vậy, thời gian ngắn ngủn một nén nhang, một thân linh lực tiêu hao gần một nửa, nhưng mà để hắn bất đắc dĩ chính là, Lục Nhất Diệp vẫn còn vui vẻ ở bên kia!