Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1189 - Chương 1189: Giết Vân Hà Tầng Thứ Chín

Chương 1189: Giết Vân Hà tầng thứ chín Chương 1189: Giết Vân Hà tầng thứ chín

Nhất định phải làm chút gì đó, nếu không chắc chắn sẽ phải chết.

Khát vọng sống khiến Hỏa Liệu Nguyên đột phá giới hạn của bản thân, linh lực còn sót lại trong cơ thể sôi trào lên, tâm trí chưa bao giờ chăm chú như vậy.

“Ba!” Hai tay bỗng nhiên chắp lại, năm ngón tay xòe ra, một ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện ở lòng bàn tay, ngay sau đó nhanh chóng khuếch đại, áng sáng phóng ra toàn không gian.

Linh lực dao động kịch liệt mà hỗn loạn tuôn ra.

Phóng mắt nhìn lại, hai tay Hỏa Liệu Nguyên phảng phất như đang ôm lấy một mặt trời nhỏ,bằng mắt thường có thể thấy được linh lực trên mặt trời nhỏ kia.

Lúc này Lục Diệp chỉ còn cách Hỏa Liệu Nguyên mười trượng!

Hành động của Hỏa Liệu Nguyên khiến hắn cảnh giác, hắn chưa bao giờ coi thường đối thủ của mình, nhưng không vì vậy mà dừng bước chân tập kích.

Khoảng cách mười trượng, hắn trong một khắc là có thể đi tới, đến lúc đó mặc kệ Hỏa Liệu Nguyên thi triển thuật pháp có bao nhiêu sức mạnh hắn cũng có thể một đao chém chết.

Bởi vì lúc này linh quang quanh thân Hỏa Liệu Nguyên nhạt đi, hiển nhiên đã dầu hết đèn tắt, hắn đem tất cả linh lực còn sót lại của bản thân rót vào trong mặt trời nhỏ trước mặt.

Đúng lúc này, Hỏa Liệu Nguyên bỗng nhiên làm ra động tác hai tay đẩy ngang, mặt trời nhỏ ở hai tay nhanh chóng lướt về phía Lục Diệp.

Lúc chạy nhanh, linh lực trên mặt trời nhỏ càng chảy nhanh hơn, tầng tầng tách ra giống như một nụ hoa đang nở rộ, từng cánh hoa hiện ra rõ nét.

Theo những cánh hoa lửa nở rộ, trong nháy mắt khí tức khiến người ta kinh hãi đã tràn ngập toàn bộ Tử Đấu đài.

Trong nháy mắt, mặt trời nhỏ hóa thành một đóa hoa lửa lớn.

Lục Diệp đã sớm tránh đi nhưng lại không ngờ rằng hắn sẽ có thay đổi như thế. Lúc phát hiện ra, cả người hắn đã bị đoá hoa lửa bao phủ.

Đoá hoa lửa vô thanh vô tức nở rộ, không có thanh thế lớn như Liệu Nguyên Bạo Táng, cũng không đồ sộ, long trọng như Lưu Tinh Hỏa Vũ, nhưng sức mạnh nó phát huy ra so với bất kể một loại thuật pháp nào trong hai loại trước đều khủng bố hơn.

Đó là nhiệt độ cực cao có thể hòa tan tất cả.

Đây cũng là một đòn sát thủ khác của Hỏa Liệu Nguyên, một đòn sát thủ không hoàn toàn nắm giữ!

Ngày thường hắn thi triển đạo thuật pháp này có tỷ lệ thất bại năm phần cho nên khi đối địch, Hỏa Liệu Nguyên chưa bao giờ dám thi triển thuật pháp này, miễn cho đả thương địch không được lại tổn thương mình, lúc này đây nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng tuyệt đối không dám mạo hiểm làm việc này.

Cũng thật may mắn, tuy chỉ có tỷ lệ thành công năm phần nhưng hắn vẫn thi triển ra, có lẽ là do áp lực cực lớn mang đến hiệu quả chuyên chú cực hạn.

Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, lẳng lặng nhìn đoá hoa lửa, nhìn thấy Lục Diệp hoàn toàn bị nuốt sạch hắn mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Cái này... Lục Nhất Diệp sống không nổi nữa rồi?

Ngay khi ý nghĩ này vừa hiện ra, con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, đôi mắt run rẩy kịch liệt.

Ngay ở phía trước, trong đoá hoa lửa, một bóng người chậm rãi đi ra, vẻ mặt thoải mái, động tác nhàn nhã như không phải vừa bước qua vòng xoáy tử vong mà là hậu hoa viên nhà mình, vẻ mặt bình thản không có nửa điểm dao động.

Lục Diệp không rõ đạo thuật pháp đoá hoa lửa này rốt cuộc là thứ gì, nhưng từ vẻ mặt và hành động của đối phương có thể thấy sức mạnh của thuật pháp này rất lớn, thế nhưng dưới sự bảo vệ của Thiên Phú thụ, hắn có thể ngăn cản lửa gây tổn thương cho hắn.

So sánh độ nguy hại mà đoá hoa lửa này tạo thành đối với Lục Diệp còn không bằng Liệu Nguyên bạo táng vừa rồi.

Ít nhất là sự trùng kích của Liệu Nguyên Bạo Táng khiến hắn bị thương không nhẹ, con đoá hoa lửa vô thanh vô tức này căn bản ngay cả một sợi lông của hắn cũng không thiêu hủy được.

“Ha!” Hỏa Liệu Nguyên vô thức kinh ngạc thốt lên, không tự chủ được lui về sau mấy bước, mặt đầy hoảng sợ.

Lại là khung cảnh như ác mộng!

Đầu tiên là Liệu Nguyên bạo táng, tiếp đến là đoá hoa lửa, Lục Nhất Diệp này rốt cuộc đã làm cái gì? Vì sao có thể nhận hai đòn sát thủ của mình mà không chết!

Rốt cuộc là mình đang nằm mơ hay đang làm gì?

Nhưng thân thể suy yếu và đau đớn không lúc nào không nhắc nhở Hỏa Liệu Nguyên, đây không phải là mộng cảnh.

Một bước, một bước, Lục Diệp chậm rãi đi tới chỗ cách Hoả Liệu Nguyên ba trượng, đoá hoa lửa sau lưng chậm rãi tiêu tán, không gian vặn vẹo bị nhiệt độ cao thiêu đốt cũng giống như bị một bàn tay vô hình nhẹ nhàng xoa dịu.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi môi đang cháy khô của Hoả Liệu Nguyên dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói ra.Hắn chỉ nổi giận gầm lên một tiếng, ngang nhiên vồ về phía Lục Diệp.

Linh lực trong cơ thể đã không còn một giọt, là một pháp tu không có linh lực, ngay cả vốn liếng thi triển thuật pháp cũng không có.

Nhưng hắn cũng không nhận thua, cũng không cầu xin tha thứ.

Bởi vì nơi này là tử đấu đài, chỉ có một người có thể sống sót.

Lục Diệp không nhúc nhích, cổ tay động một cái, đao quang hiện lên.

Hắn vẫy nhẹ Bàn Sơn Đao, tra đao vào vỏ.
Bình Luận (0)
Comment