Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1188 - Chương 1188: Tại Sao Lại Biến Thành Như Vậy? 2

Chương 1188: Tại sao lại biến thành như vậy? 2 Chương 1188: Tại sao lại biến thành như vậy? 2

Số lượng tu sĩ Vân Hà cảnh có thể luyện được không đến hai phần.

Lục Diệp không có nghiên cứu gì về linh lực hộ thể, bình thường nếu hắn cần phòng hộ thì sẽ trực tiếp tạo ra ngự thủ linh văn. Lực phòng hộ của thứ này còn mạnh hơn linh lực hộ thể đơn thuần nhiều.

Hỏa Liệu Nguyên với việc khống chế linh lực bản thân rất mạnh cho nên mới có thể thi triển ra loại linh lực hộ thể có tính co dãn này, nếu không vừa rồi hắn bị trùng kích tối thiểu phải lớn hơn ba phần.

Dù như thế, ở giữa không trung, Hoả Liệu Nguyên cũng phun ra một ngụm máu.

Cho dù hắn là pháp tu tầng thứ chín cũng không thay đổi được sự thật về thể phách yêu của mình, đương nhiên, đây chỉ là tương đối mà nói... Bỗng nhiên nhận lực trùng kích lớn như vậy, hắn chỉ cảm thấy xương cốt đều sắp gãy, trong bụng nội tạng lộn xộn, tầm mắt bị sương mờ che lấp.

Khóe mắt liếc qua Lục Diệp như bóng với hình, hắn liều chết lao đến, còn không đợi hắn rơi xuống đất, Lục Diệp ại chém xuống một đao.

Thân thể Hỏa Liệu Nguyên bị chém trúng bỗng nhiên rơi xuống phía dưới. Lục Diệp đồng thời đá ra một cước, Hoả Liệu Nguyên bay thẳng ra xa hai ba mươi trượng, trực tiếp đụng vào tấm chắn cấm chế trên Tử Đấu đài.

Chật vật rơi xuống đất, Hoả Liệu Nguyên kêu rên, mắt đầy sợ hãi.

Trước ngày hôm nay, nếu có người nói cho hắn biết hắn sẽ bị một binh tu cảnh giới tầng thứ năm đánh như chó, hắn tất nhiên sẽ khịt mũi coi thường.

Nhưng giờ này khắc này hắn thật sự đã trải qua chuyện vô căn cứ như vậy.

Rõ ràng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát, rõ ràng hắn có thể giết Lục Nhất Diệp rửa sạch nỗi sỉ nhục ngày hôm qua, lấy công chuộc tội, đổi lấy phú quý cả đời hưởng dụng không hết, làm sao lại biến thành như vậy rồi?

“Oa...”

Tiếng hộc máu truyền đến, Hoả Liệu Nguyên chịu đựng nỗi đau nhức kịch liệt, hắn cố gắng chống đỡ một lần nữa đứng lên, tầm mắt mơ hồ tập trung nhìn lại, thấy được Lục Diệp tay chống trường đao, nửa quỳ trên mặt đất, trước mặt là một bãi máu đỏ tươi.

Một màn này khiến cho hai mắt của Hỏa Liệu Nguyên sáng lên.

Hóa ra hắn cũng bị thương!

Thì ra hắn không giống như mặt ngoài uy phong lẫm liệt!

Từ một cường giả hoàn toàn nắm trong tay cục diện cho tới hiện tại lo được lo mất, thậm chí vì đối thủ phun ra máu bị thương mà mừng rỡ nhảy nhót, chính Hoả Liệu Nguyên cũng không phát hiện tâm trí của hắn đã thay đổi.

Lục Diệp rất khó chịu, vốn hắn còn dự định thừa thế xông lên giết Hỏa Liệu Nguyên, kết quả động tác vừa rồi quá mãnh liệt tác động đến thương thế trong cơ thể, khiến cho hắn không thể tiếp tục bước chân truy kích.

Phun ra một ngụm máu, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Giương mắt nhìn lại, Hỏa Liệu Nguyên bên kia cũng nhìn sang bên này, ánh mắt hung ác, linh lực quanh thân phun trào.

Không có bất kỳ giao lưu nào, hai người gần như đồng thời xuất hiện động tác, Lục Diệp vẫn ngự khí mở đường như trước, cả người vồ về phía trước, bên Hoả Liệu Nguyên lại có đủ loại thuật pháp.

Nhưng khí thế này rất giống một số thời điểm, một khi yếu đi thì yếu đi, bất kể thế nào cũng không đỡ nổi.

Dù tu vi hai bên chênh lệch bốn tầng, rất nhiều thuật pháp trên Hỏa Liệu Nguyên cũng bị Lục Diệp dùng vũ khí ngăn lại, khoảng cách lại một lần nữa nhanh chóng rút ngắn.

Vẻ mặt Hỏa Liệu Nguyên cố gắng bình tĩnh lại lộ ra vẻ rối loạn, cho đến khi Lục Diệp cách hắn ba trượng, sóng khí tràn trề không thể chống đỡ được nương theo linh lực bộc phát, ầm ầm quét ra bốn phía.

Lục Diệp chỉ cảm thấy một bức tường đang đâm thẳng vào người mình, thân hình bị khống chế đẩy ra.

Lục Diệp không biết thuật pháp bảo mệnh của pháp tu tên là gì, nhưng tất cả pháp tu hắn từng gặp đều tu hành loại thuật pháp này, một khi thi triển có thể đẩy tất cả mọi thứ xung quanh ra xa.

Pháp tu sợ nhất là bị địch tiếp cận, thuật pháp này ở rất nhiều thời điểm có thể giữ được tính mạng của pháp tu.

Nếu như là ở vùng hoang vu, Hỏa Liệu Nguyên hoàn toàn có thể nhân cơ hội này trốn chạy nhưng nơi này là đài tử đấu do chính hắn gọi ra, dài rộng chỉ có ba trăm trượng, hắn có thể trốn đi nơi nào?

Đẩy Lục Diệp ra chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn.

Chỉ sau ba hơi ngắn ngủi, Lục Diệp lại một lần nữa tới gần, linh hoạt tránh đi mấy đạo thuật pháp công kích, Bàn Sơn Đao chém ra ánh đao sáng như tuyết.

Như một cái bao vải rách, dưới sự trùng kích cực lớn, Hỏa Liệu Nguyên lại một lần nữa bay lên, linh quang hộ thể bao bọc bên ngoài thân rõ ràng đã nhạt đi không ít.

Đang ở giữa không trung, hắn ngửi được khí tức tử vong, thời điểm hắn ở Linh Khê cảnh từng cảm nhận được loại khí tức này, lúc đó may mắn được một vị sư huynh giúp đỡ mới hóa giải kiếp nạn.

Hắn vẫn còn nhớ như in loại cảm giác này.

Nhưng hôm nay hắn lẻ loi một mình, sư huynh đã từng cứu hắn cũng đã chết nhiều năm...

Hắn biết, khi Lục Nhất Diệp phá được sự phòng hộ, việc đầu tiên sẽ làm chính là liều chết đến gần, mình đã thua.

Thời khắc này dường như trở nên chậm hơn rất nhiều, trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên đủ loại ý nghĩ hỗn loạn. Thân ở giữa không trung, Hoả Liệu Nguyên quay đầu nhìn về phía nơi phát ra nguy hiểm, thấy Lục Diệp nhanh chóng lướt tới, cảm giác áp bách cường đại khiến hắn gần như không thể thở.
Bình Luận (0)
Comment