Chương 1197: Tiếng người huyên náo
Chương 1197: Tiếng người huyên náo
Sự thức tỉnh cùng tu vi tầng thứ năm của Hổ Phách chính là tin tức tốt duy nhất trong khoảng thời gian gần đây.
Trên tay Y Y nắm giữ Cửu Trận đồ, thực lực của nàng càng mạnh thì sức mạnh mà Cửu Trận đồ có thể phát huy ra lại càng lớn. Như lần trước khi chiến đấu với Hồ Yêu trong Cửu Trận đồ, nếu Y Y có thể phát huy ra nhiều sức mạnh của Cửu Trận đồ hơn thì có lẽ Lục Diệp cũng không cần phải vất vả như vậy.
Mà giữa Hổ Phách và Lục Diệp lại có ký kết Mệnh Nguyên thuật và Thú Ấn pháp, trong lúc chiến đấu, Lục Diệp có thể mượn sức mạnh từ Hổ Phách, hơn nữa một khi bí thuật Thú hóa được kích phát thì thực lực của Lục Diệp sẽ càng mạnh, giới hạn mà hắn có thể đạt tới càng cao.
Có thể nói, thực lực của Hổ Phách tăng lên chẳng khác gì trực tiếp tăng thực lực của Lục Diệp lên.
Hai người này đều là trợ lực hiếm có bên cạnh Lục Diệp, nhìn qua toàn bộ giới tu hành Cửu Châu cũng chỉ có một .
Bên ngoài linh địa gần đây có dấu vết tu sĩ lui tới, hiển nhiên đều là nhận được tin tức, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đi tới nơi này trước, chỉ có điều thời gian còn sớm cho nên người tới cũng không nhiều.
Có thể đoán được, khi thời gian trôi qua, tu sĩ đi tới nơi này sẽ càng ngày càng nhiều.
Tuy những tu sĩ này đã nhận được tin tức liên quan tới Lục Diệp nhưng trước khi xác thực được thì bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ âm thầm điều tra quanh linh địa, đáng tiếc trong linh địa có đại trận che lấp bao phủ nên dù cho bọn hắn điều tra như thế nào cũng không nhìn ra manh mối gì.
Thẳng đến mấy ngày sau, cuối cùng cũng có tu sĩ nhịn không được, trực tiếp bay lên trên Hồi Thiên Cốc, đưa tay đánh ra một đạo thuật pháp xuống phía dưới.
Linh lực khuấy động, đại trận che lấp mất đi tác dụng, chỉ một thoáng, toàn bộ khung cảnh trong linh địa đập vào mắt.
Mấy căn nhà gỗ đứng sừng sững trong rừng, một dòng linh tuyền róc rách chảy ra nước suối, trước một căn nhà gỗ trong đó có người đang tùy ý ngồi trên sàn nhà, một thanh trường đao đặt bên chân, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bóng người trên bầu trời.
Bốn mắt nhìn nhau, pháp tu vừa ra tay dừng lại quan sát, sắc mặt mừng rỡ: “Lục Nhất Diệp!”
Mặc dù căn cứ vào tin tức lấy được lúc trước chạy tới nơi này nhưng nơi này có thật sự là nơi ẩn thân của Lục Diệp hay không thì không ai có thể khẳng định, trừ khi có thể tận mắt nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Lúc này, khi đại trận mất đi tác dụng, thân ảnh của Lục Diệp chân chính lộ ra, cho dù là người ở ngoài sáng hay lấp trong tối của Vạn Ma Lĩnh, khi nhìn thấy hắn đều vô cùng kích động.
Tin tức là thật, nơi này đúng là chỗ ẩn thân của Lục Nhất Diệp!
Pháp tu kích động, có hơn mười đạo thân ảnh ẩn trong chỗ tối ở xung quanh đều hướng bên này bay vút đến.
Đã tìm được tung tích của Lục Diệp thì đương nhiên trước tiên phải giết hắn! Lục Nhất Diệp chỉ có một, ai có thể giết hắn thì người đó sẽ được phần thưởng!
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều xông ra ngoài, có rất nhiều người vẫn lựa chọn ở chỗ cũ quan sát.
Trong linh địa, Lục Diệp nâng một tay lên, lòng bàn tay hướng về phía pháp tu đang lơ lửng ở giữa không trung kia.
Pháp tu còn đang đắm chìm trong niềm vui khi phát hiện thấy bóng dáng của Lục Diệp thi chợt thấy động tác của hắn như vậy, tên pháp tu hoàn toàn không biết Lục Diệp muốn làm gì. Ngay khi hắn không hiểu được ý định của Lục Diệp thì bỗng nhiên Lục Diệp nắm chặt tay, tựa như đang nắm chặt cả người pháp tu này ở trong lòng bàn tay.
Sau đó tay hắn vung xuống, trong miệng thản nhiên lên tiếng: “Cút xuống đây!”
Dứt lời, trong nháy mắt pháp tu lơ lửng giữa không trung chỉ cảm thấy có một ngọn núi lớn bỗng dưng đè xuống, cả người giống như chim gãy cánh, trong sự kinh ngạc thẳng tắp rơi xuống phía dưới.
Biến cố phát sinh khiến hắn sợ hãi hô lên, điên cuồng rút ra linh lực muốn ổn định cơ thể.
Nhưng mà đúng vào lúc này, thanh âm kiếm minh vang lên, từng đạo phi kiếm từ trong tòa nhà gỗ khác bay vút ra, bọc lấy khí tức tử vong lạnh như băng, chuẩn xác vô cùng hướng về phía pháp tu khoa chân múa tay kia đánh tới.
Tiếng vang soạt soạt không ngừng truyền ra, linh lực hộ thể của pháp tu chỉ giữ được không đến một hơi liền bị phá, phi kiếm xuyên qua, máu tươi chảy ra kèm theo tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn không ngớt trong Hồi Thiên Cốc.
Phù phù...
Pháp tu ngã trên mặt đất vẫn chưa chết, chỉ là miệng mũi dính đầy máu tươi, một thân xương cốt không biết đã gãy bao nhiêu cây, toàn thân bị hơn mười đạo phí kiếm xuyên qua.
Còn chưa kịp ổn định lại tinh thần thì trước mặt đã bị một bóng đen bao trùm xuống, hắn mở đôi mắt nhìn, chỉ thấy Lục Nhất Diệp vốn ngồi ở trước phòng bên kia không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống quan sát mình.
Pháp tu sợ hãi, theo bản năng muuốn rút ra linh lực nhưng lại bị Lục Diệp giẫm lên lồng ngực của hắn, công kích khiến hắn phun ra máu tươi, linh lực thật vất vả mới ngưng tụ lại cũng đột nhiên tan rã.
Lục Diệp giơ trường đao lên, lưỡi đao đen nhánh của Bàn Sơn đao lại lập lòe ánh sáng sắc bén.
“Chờ...” Pháp tu hô khẽ nhưng vừa nói ra khỏi miệng, trường đao đã đâm xuống.
Một đao này đâm từ ngực xuống, xuyên ra sau lưng, trực tiếp lấy đi tính mạng của hắn, thân thể pháp tu hơi run lên rồi hoàn toàn không còn cử động.
Lục Diệp xoay người gỡ túi trữ vật của đối phương xuống, lúc này mới đá ra một cước, đá thi thể của tên pháp tu kia ra khỏi linh địa, vẩy vẩy vết máu trên Bàn Sơn đao rồi lạnh nhạt nhìn hơn mười bóng người đang lơ lửng ở trên không trung phía xa.
Khi chạm phải ánh mắt của Lục Diệp, mười mấy người kia đều tê cả da đầu.