Chương 1199: Tống Truy
Chương 1199: Tống Truy
Người đứng ra là một nam tử khoảng hai mươi tuổi nhưng linh lực dao động trên người hắn đã đạt tới Vân Hà tầng thứ chín!
Bằng chừng ấy tuổi có thể có tu vi như thế đã nói lên xuất thân và tư chất của hắn cực kỳ không tầm thường.
Nam tử này rất tuấn tú, khí chất hơn người nhưng hắn lại không co một chút sự kiêu ngạo nào về xuất thân từ đại tông môn của mình mà ngược lại tướng mạo của hắn rất dễ khiến người ta có cảm giác thân thiết, trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt khiến người ta như tắm gió xuân.
Ngự không bay lên, lơ lửng cách mặt đất khoảng mười trượng, thấy sự chú ý của các tu sĩ xung quanh thì lúc này mới ôn hòa mở miệng nói: “Các vị đạo hữu đến từ các nơi trên Cửu Châu, Tống Truy hữu lễ.”
Nói xong, hắn xoay vòng tròn vái chào, nho nhã lễ độ.
Lúc này liền có một âm thanh khe khẽ từ nơi nào đó trong đám người truyền đến: “Là Uyên Hồng Điện Tống Truy!”
Cửu Châu tu hành giới, giang sơn đời nào cũng có nhân tài, một đời người mới thay người cũ, ở đây nhiều tu sĩ như vậy có lẽ có người không biết Tống Truy là ai nhưng không người nào không biết tới Uyên Hồng Điện.
Dù sao đó cũng là nhất phẩm tông môn.
Ngay từ lúc Lục Diệp vừa bước vào giới tu hành đã có một nữ tử nói với hắn, mười tông môn nhất phẩm Binh châu chia làm một cung hai điện ba môn bốn tông, mà Uyên Hồng Điện chính là một trong hai điện kia.
Tống Truy là đệ tử của Uyên Hồng Điện hoạt động trên chiến trường Vân Hà, kỳ thật cũng có chút danh tiếng nhưng dù sao không phải tất cả mọi người đều biết hắn.
Nhưng quen biết hay không cũng không quan trọng, hắn là Vân Hà tầng thứ chín, hắn là đệ tử của Uyên Hồng Điện, chỉ với hai thân phận này là đủ rồi.
Trên mặt vẫn treo nụ cười ấm áp, Tống Truy mở miệng nói: “Các vị đạo hữu từ các nơi trên chiến trường đi tới đây là vì chuyện gì Tống mỗ cũng không nói nhiều nữa, trong lòng mọi người đều biết rõ, Tống mỗ hôm nay đứng ở chỗ này chỉ là muốn nói vài câu oán thầm.”
Nụ cười trên mặt hắn chậm rãi thu lại rồi trở nên nghiêm túc: “Từ xưa đến nay, Linh Khê chiến trường, Vân Hà chiến trường, thậm chí là Cửu Châu tu hành giới, Vạn Ma lĩnh cùng Hạo Thiên minh là hai đại trận doanh đối kháng, tu sĩ chiếm cứ lập trường không có gì đáng trách, nhiều năm qua, tranh đấu với nhau không phải gió đông áp đảo gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông, cuối cùng vẫn chưa thể phân ra thắng bại. Nhưng từ khi Bích Huyết tông xuất hiện một Lục Nhất Diệp, thế cục gần như đã có một ít biến hóa vi diệu, trong Linh Khê chiến trường có không biết bao nhiêu đạo hữu Vạn Ma lĩnh bởi vì hắn mà chết, bao nhiêu tông môn bị hắn mà tổn thất cực lớn, nhất là vòng trong cùng vòng hạch tâm... Trước đây ta nghe nói có mấy chục tông môn bị hắn dẫn người tới phá vỡ vẫn không dám tin, nhưng đây là sự thật đã xảy ra!”
“Lại có vòng hạch tâm, tông môn đóng quân ở vòng hạch tâm đều trên tam phẩm, các môn các tông đều có nhân tài đông đúc, trước kia trụ sở tông môn trên tam phẩm có lẽ mấy năm cũng chưa chắc bị phá vỡ nhưng từ sau khi Lục Nhất Diệp đặt chân vòng hạch tâm, trụ sở bị hắn phá vỡ lại là mấy chục nhà! Cũng đã hai lần những tông môn hạch tâm bị bức phá tài tiêu tai!”
Nói đến đây, trên mặt Tống Truy lộ ra vẻ bi phẫn, sắc mặt cũng trở nên kích động: “Không dối gạt chư vị, xuất thân của Tống mỗ là Uyên Hồng Điện cũng ở trong đó, có lẽ ở đây có rất nhiều tông môn đạo hữu đều ở trong đó, đây là sỉ nhục của chúng ta, đây là sỉ nhục của toàn bộ trận doanh Vạn Ma lĩnh!”
Các đại tông môn ở khu vực hạch tâm trước sau đều bị Lục Diệp vơ vét tài sản hai lần, bị buộc phải dâng tiền bình an. Mặc dù việc này không phải là bí mật gì nhưng cũng có rất ít tu sĩ Vạn Ma Lĩnh lấy ra nói trước mặt mọi người.
Người kia mất mặtkhông nổi!
Nhưng hết lần này tới lần khác, hôm nay, Tống Truy không chút kiêng kỵ mà đem việc này nói ra, tác dụng cũng thật thần kỳ, không ít người trong đám người nghe được, sắc mặt âm trầm.
Tu sĩ là tu sĩ tông môn, tông môn là bộ mặt của tu sĩ, tông môn chịu nhục, tu sĩ làm sao có thể thờ ơ? Có thể nói, một bộ phận tu sĩ Vạn Ma Lĩnh tụ ở chỗ này là vì Lục Diệp gánh phần thưởng mà đến, phần nhiều lại là vì thù hận thúc đẩy.
“Chúng ta đều nhận ân của tông môn, được trưởng bối dốc lòng dạy bảo bồi dưỡng mới có thành tựu hôm nay, lúc sư đệ sư muội bị ức hiếp, chúng ta không có ở đây! Lúc tông môn bị nhục, chúng ta không có ở đây! Lúc tông môn ủy khuất cầu toàn, chúng ta vẫn không có ở đây!” Thanh âm Tống Truy dần cao lên, nụ cười ấm áp trên mặt sớm đã bị một sự phẫn nộ có thay thế, gã dơ bàn tay to lên, quát khẽ: “Chuyện Linh Khê chiến trường, chúng ta không quản được! Nhưng nơi này là chiến trường Vân Hà, Lục Nhất Diệp đã đến!”
Hắn mãnh liệt chỉ về phía Hồi Thiên Cốc: “Hắn ở chỗ này! Hắn ở ngay chỗ này nhìn chúng ta, cười nhạo chúng ta, cười chúng ta tuy người đông thế mạnh lại lục đục với nhau, cười chúng ta rõ ràng có được lực lượng lại không người nào chủ động xuất thủ! Cười chúng ta là năm bè bảy phái!”
Đám đông phía dưới nghe Minh Triết nói mà nhiệt huyết sôi trào, nắm chặt nắm đấm, hận không thể lớn tiếng khen hay!
Tống Truy nói một phen quả thực nói đến trong điều trong lòng của hắn.
Bỗng nhiên phát hiện bên Vạn Ma Lĩnh không phải không có người hiểu rõ, ngược lại có rất nhiều người trong lòng đều sáng như gương, chỉ thiếu bản lĩnh.
Tống Truy đứng dậy trở thành con dê đầu đàn của các tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, hy vọng có thể bện thành một sợi dây thừng, đó là sợi dây thù hận có thể biến toàn bộ Hồi Thiên Cốc và Lục Nhất Diệp thành mảnh vụn!
Tống Truy thở dài một hơi, giọng điệu cao vút hạ xuống, từ từ nói: “Chư vị đạo hữu, ta biếtl trên người Lục Nhất Diệp có treo giải thưởng rất lớn, cho dù kẻ nào có được một phần thưởng thậm chí nửa phần cũng đủ để hưởng cả đời. Nhưng Lục Nhất Diệp chỉ có một, chúng ta lần này tới nhiều người như vậy, chính là không lo ít lo không đều, rất nhiều đạo hữu trong lòng hiểu rõ nhưng không dám nói, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn mãi như vậy, vẫn luôn đề phòng lẫn nhau, mặc cho Lục Nhất Diệp ở bên trong cười nhạo chúng ta sao? Nếu như vậy, sau này Vạn Ma Lĩnh còn có tương lai gì đáng nói?”
Lúc này có người mở miệng nói: “Tống sư huynh, ngươi đã đứng ra vậy để ngươi chỉ huy hành động, thế nào? Chúng ta đều nghe theo hiệu lệnh, ta nghĩ các đạo hữu khác cũng sẽ như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy, Tống sư huynh chỉ huy là được.”
“Chúng ta nghe theo hiệu lệnh của Tống sư huynh!”
“...”