Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1206 - Chương 1206: Lục Diệp Tính Toán 2

Chương 1206: Lục Diệp tính toán 2 Chương 1206: Lục Diệp tính toán 2

Lý Bá Tiên ở phía sau nhíu mày, bỗng nhiên cảm giác có chút không thích hợp, Phong Nguyệt Thiền cũng phát giác ra, quay đầu nhìn thoáng qua Lý Bá Tiên.

Hai người đều cảm thấy hành động hôm nay của Lục Diệp có chút kỳ quái, chỉ là xuất phát từ tín nhiệm nên vẫn luôn không quấy nhiễu hắn nhưng rốt cuộc Lục Diệp đang mưu đồ cái gì, bọn họ cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ có Cự Giáp bất động như núi đứng đó, một bộ tư thế mặc kệ không hỏi, tâm tư của hắn rất đơn giản, muốn đánh nhau, hắn xông lên phía trước, không đánh nhau, vậy hắn sẽ thủ ở chỗ này.

“Lời này là có ý gì?” Tống Truy không hiểu.

“Rất đơn giản!” Lục Diệp nhìn qua hắn: “Ta sẽ rời khỏi nơi này, nhưng người của Vạn Ma lĩnh các ngươi không được phá linh địa của ta!”

“Tiểu sư đệ!” Lý Bá Tiên lập tức quát khẽ một tiếng.Cho tới giờ phút này, rốt cuộc hắn mới hiểu được Lục Diệp đang mưu đồ chuyện gì.Hắn có chút không hiểu lắm về hành động của Lục Diệp, dù sao lựa chọn trốn về Cửu Châu là an toàn nhất, vì sao tiểu sư đệ lại nói ra những lời này?

Lục Diệp đưa lưng về phía hắn, thấp giọng nói: “Sư huynh, nếu ta bị người của Vạn Ma Lĩnh theo dõi, trốn cũng không có cách nào khác, trừ khi vẫn luôn ở trong Cửu Châu không tiến vào chiến trường Vân Hà, nếu không chỉ cần ta tiến vào chiến trường Vân Hà chắc chắn sẽ có đủ loại người muốn tới giết ta. Lần trước có Hạ Lương không biết tại sao lại tìm được nơi này, lần sau thì sao? Cho dù ta trốn kỹ hơn nữa cũng vẫn sẽ có người khác tìm tới cửa.”

“Thay vì trốn ở một chỗ còn không bằng đi lung tung khắp nơi, như vậy người khác cũng không dễ khóa chặt vị trí của ta, về phần phương diện an toàn, sư huynh không cần quá lo lắng, trên chiến trường Vân Hà thực lực vượt qua ta quả thật không ít nhưng tốc độ so với ta nhanh hơn hẳn là không có mấy người, còn nữa, loại chuyện bị đuổi giết này ta lại quá quen thuộc, từ Linh Khê chiến trường đi tới, những người đã từng đuổi giết ta trên cơ bản đều không có kết cục tốt gì.”

Lý Bá Tiên nghe câu cuối cùng lòng chua xót đến cực điểm... Nhớ lại những cảnh ngộ của tiểu sư đệ mình ở Linh Khê chiến trường, quả thật là cục diện thường xuyên bị đuổi giết.

“Ngươi nói ta hiểu nhưng không thể làm việc như vậy, tiểu sư đệ, theo kế hoạch trước tiên lui lại Cửu Châu, chuyện sau này nói sau.”

“Sư huynh, tránh né không giải quyết được chuyện gì, chỉ có phản kích mới có thể khiến bọn họ kiêng kỵ, nếu bọn họ đã dám nhằm vào ta như vậy, ta đây sẽ giết chết bọn họ! Tránh thoát lần này còn có lần sau, còn có lần sau, sư huynh cũng không hy vọng nhìn thấy ta gặp chuyện như vậy liền trốn a?”

“Vậy ta theo ngươi!”

Lục Diệp lắc đầu: “Sư huynh cứ an tâm ở lại chỗ này tu hành cho tốt, thuận tiện giúp ta trông chừng Cự Giáp. Tính cách Cự Giáp này nếu như không có người hạn chế hắn, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó, hơn nữa, một mình ta hành động sẽ dễ dàng hơn một chút.”

Lý Bá Tiên còn muốn nói gì nữa, Phong Nguyệt Thiền nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, mở miệng nói: “Lục sư đệ, nếu làm như vậy, ngươi sẽ mỗi thời mỗi khắc đều ở trong hung hiểm, ngươi có nắm chắc không?”

“Chuyện là do người làm!”

Giữa không trung, Tống Truy sửng sốt hơn nửa ngày, rốt cục phản ứng lại, có chút ngạc nhiên nói: “Đây chính là giao dịch Lục đạo hữu nói?”

“Không sai!”

Tống Truy nhíu mày, hắn không rõ rốt cuộc Lục Diệp muốn làm gì.

Thế cục hôm nay, hắn dung Thiên Cơ trụ trở về Cửu Châu mới là lựa chọn ổn thỏa nhất, hắn lại đưa ra một giao dịch như vậy, đây sẽ là một mạo hiểm rất lớn, hơn nữa tối đa chỉ là bảo vệ một chỗ linh địa mà thôi, lại cho bọn hắn có cơ hội.

Nhưng giao dịch như vậy, Vạn Ma Lĩnh không có lý do cự tuyệt, thậm chí là bọn họ lai càng thích thú.

Vì vậy hắn suy nghĩ một chút, sau đó Tống Truy liền gật đầu: “Có thể!”

Mặc kệ đối phương muốn làm gì nhưng đáp ứng không sai.

“Cần phải có thiên cơ thề sao?” Tống Truy lại hỏi, giao dịch này đối với Vạn Ma lĩnh quá thân thiện, thân thiện đến mức Tống Truy không thể lấy được Thiên Cơ thề cũng không an tâm.

“Không cần!” Lục Diệp thản nhiên nói một câu, vừa nói chuyện vừa cất bước đi sang một bên.

“Tiểu sư đệ!” Lý Bá Tiên vẫn muốn ngăn cản Lục Diệp, kéo cánh tay hắn lại.

Lục Diệp mỉm cười nhìn hắn: “Sư huynh, không cần quá lo lắng, trải qua thêm một chút trắc trở không có chỗ nào xấu.”

Bốn mắt nhìn nhau, Lý Bá Tiên nhìn thấy sự kiên trì trong mắt Lục Diệp, làm sao hắn lại không biết trước đó Lục Diệp nói không sai.Chỉ cần tránh thoát lần này, còn có lần tiếp theo, cũng không thể lần nào cũng chật vật tránh né như vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn không yên tâm.

Dù cho bây giờ Lục Diệp đã có thể một mình đảm đương một phía nhưng trước mắt hắn vẫn là tiểu sư đệ ở trên đỉnh Kim Quang cần hắn che chở.

Thật lâu sau, Lý Bá Tiên mới trầm giọng nói: “Mọi chuyện cẩn thận!”

Hắn cũng muốn đi cùng Lục Diệp nhưng nếu hắn đi theo, chắc chắn Phong Nguyệt Thiền cũng sẽ đuổi theo, đến lúc đó Cự Giáp cũng không thể ở đây, bốn người cùng nhau hành động còn lâu mới thuận tiện bằng một mình Lục Diệp.

“Ta biết!” Lục Diệp mỉm cười đáp lại.

Lý Bá Tiên buông cánh tay hắn ra.

Lục Diệp đi đến một bên, đứng lại, rút ra linh lực, đường vân dưới chân hắn nhanh chóng hiện ra ánh sáng.

Tống Truy và một đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh khó hiểu nhìn chằm chằm, không biết trận pháp bỗng nhiên xuất hiện kia rốt cuộc là cái gì.

Bên trong trận pháp, Lục Diệp ngẩng đầu nhìn Tống Truy, nhẹ nhàng mở miệng: “Nhớ kỹ giao dịch giữa ta và các ngươi, ai dám phá linh địa của ta, ta nhất định sẽ trở về Linh Khê chiến trường phá trụ sở của tông môn!”

Rốt cuộc Tống Truy cũng hiểu rõ vì sao Lục Diệp không cần hắn phải dùng đến thiên cơ thề

Đương nhiên Thiên Cơ thề co dụng tuyệt đối, nhưng giờ phút này Lục Diệp lại nói ra lời uy hiếp cũng không kém, có câu nói này bỏ lại nơi này, trước khi Lục Diệp chết chỉ sợ không ai dám đánh chủ ý tới chỗ linh địa này.
Bình Luận (0)
Comment