Chương 1207: Oan gia ngõ hẹp
Chương 1207: Oan gia ngõ hẹp
Đường vân trong đại trận càng lúc càng sáng ngời, không gian xung quanh Lục Diệp bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo, cả người đột ngột biến mất.
Một màn ly kỳ này làm cho tất cả mọi người giật mình, Tống Truy vô thức tiến lên phía trước một bước, đám người phía sau bàn tán xôn xao.
Ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, một người sống sờ sờ cứ như vậy biến mất không thấy, hơn nữa cũng không phải là mượn nhờ công hiệu của Thiên Cơ Trụ...
Nếu không tận mắt nhìn thấy, e rằng không ai dám tin tưởng.
"Là truyền tống trận! Đó là truyền tống trận!" Trong đám người, một giọng nói bỗng nhiên kêu lên, đó là một trận tu, từng xem trên một bộ điển tịch phương pháp bố trí truyền tống trận, hắn đã từng cảm thấy rất hứng thú với nó, cố ý nghiên cứu một thời gian, nhưng phát hiện bằng vào tài nghệ của mình ở trên trận đạo, e là cả đời này đều không thể bố trí ra trận pháp truyền tống trận phức tạp bực này, chủ yếu là tạo dựng Hư Không linh văn cho hạch tâm của trận pháp này quá khó khăn.
Hơn nữa trong giới tu hành của Cửu Châu, bởi vì có vật Thiên Cơ ban thưởng như Thiên Cơ Trụ, thật ra công dụng của truyền tống trận không lớn lắm, cho nên sau khi nghiên cứu một thời gian ngắn, hắn bất đắc dĩ từ bỏ.
Nhưng nói chung hắn vẫn nhận biết được hoa văn trận pháp của truyền tống trận.
Không thể tin được, trận pháp hắn dùng cả đời cũng không thể bố trí ra lại có người có thể ở Vân Hà cảnh bố trí ra.
E rằng trình độ trận đạo của Lục Nhất Diệp này đã vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người!
Một câu nói ra, bốn phía đều kinh ngạc, mặc dù trong lòng rung động, nhưng rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Lục Diệp lại biến mất không còn tăm hơi.
Lại là truyền tống trận!
Nếu như ở đây có đại tu Thần Hải cảnh, có lẽ có thể thông qua thần niệm cảm giác được không gian vặn vẹo, dò xét phương hướng Lục Diệp truyền tống, nhưng một đám Vân Hà cảnh nào có bản lĩnh như vậy.
Một khi Lục Diệp biến mất, bọn họ sẽ không thể nào truy xét được hành tung của hắn.
Tống Truy nắm chặt hai tay, biểu cảm phẫn nộ, bởi vì hắn cảm thấy mình bị Lục Diệp đùa bỡn!
Trước đó Lục Diệp đã đưa ra giao dịch là khi hắn rời khỏi linh địa, sẽ cho Vạn Ma lĩnh cơ hội giết hắn, mà Vạn Ma lĩnh không thể phá linh địa của hắn, nếu không hắn sẽ trở về Linh Khê chiến trường phá trụ sở tông môn của người đó.
Tống Truy vốn tưởng rằng Lục Diệp có thể bay ra khỏi linh địa, nhưng hắn nghĩ chỉ cần Lục Diệp dám rời khỏi linh địa, vậy hắn có thể lập tức đuổi theo giết tới, một Vân Hà cảnh tầng năm, dù thế nào cũng không thể thoát khỏi mình.
Nhưng bây giờ Lục Diệp đã bị truyền tống đi, có quỷ mới biết hắn đã truyền tống tới chỗ nào?
Ngay khi Tống Truy đang tức giận, tên trận tu vừa mở miệng kia lại nói:
"Tống sư huynh, Lục Nhất Diệp nhất định cách nơi này không xa, tu vi hắn không cao, khoảng cách bố trí truyền tống trận có thể truyền tống có hạn, chỉ khoảng hai ba trăm dặm!"
Vẻ mặt Tống Truy chấn động:
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn!" Trận tu kia quả quyết mở miệng.
Con ngươi Tống Truy lại hiện lên hi vọng, lúc này hắn hét lên ra lệnh:
"Tất cả tản ra, tìm kiếm bóng dáng Lục Nhất Diệp, nếu có phát hiện, lấy tiếng huýt gió cảnh báo!"
Hai ba trăm dặm đối với tu sĩ Vân Hà cảnh thật sự không tính là gì, cho nên dù tạm thời mất đi bóng dáng của hắn, nhiều người như vậy phân tán ra, chưa chắc đã không tìm được hắn.
Nghe thấy hắn ra lệnh, mấy trăm tu sĩ bên ngoài linh địa lập tức phân tán ra, lướt về tứ phía.
Thế cục hiện tại đối với một đám tu sĩ Vạn Ma lĩnh chắc chắn là cơ hội trời ban, tu sĩ tới nơi này đều là trên tầng sáu, mỗi người đều vô cùng tin tưởng, chỉ cần tìm được Lục Nhất Diệp, nhất định có thể giết chết hắn! Trước đó dưới sự chủ trì của Tống Truy, phần thưởng chém giết Lục Nhất Diệp lấy được còn phải chia đều với mọi người, hôm nay lại có cơ hội độc chiếm phần thưởng, sao bọn họ có thể bỏ qua, từng người như gà chọi, tâm tình phấn khởi kích động.
Trong linh địa, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền nhìn tu sĩ Vạn Ma lĩnh ầm ầm rời đi, không hề chú ý tới bọn họ nữa.
Phong Nguyệt Thiền lấy ra rất nhiều ngọc giác khống chế đại trận trong linh địa, trên mặt lộ vẻ giật mình:
"Hóa ra Lục sư đệ có tính toán này."
Đại trận trong linh địa là do Lục Diệp bố trí, đương nhiên ngọc giác của đại trận vẫn luôn do hắn khống chế. Thế nhưng ngày hôm qua, Lục Diệp tìm Phong Nguyệt Thiền, giao ngọc giác đại trận cho nàng, đồng thời cũng trả lại Linh khí ô nhỏ mà hắn mượn được từ chỗ nàng.
Lúc ấy Phong Nguyệt Thiền còn chưa hiểu tại sao Lục Diệp lại muốn giao ngọc giác đại trận cho mình, bây giờ nghĩ lại, từ lúc bắt đầu Lục Diệp đã không chuẩn bị về Cửu Châu.
Ngẫm lại cũng đúng, hắn yên ổn ở chỗ này tu hành, lại nhiều lần bị người tìm tới cửa, gây hấn bức bách, dưới tình huống đó, hắn còn ở lại thế nào?
Lần trước ở trong khu vực săn bắn, hắn bị buộc bất đắc dĩ, đã về Cửu Châu một lần.
Lúc này dĩ nhiên hắn không cam lòng giẫm lên vết xe đổ, cho nên hắn rời đi, chuẩn bị tranh đấu với tu sĩ Vạn Ma lĩnh một phen.
"Sư huynh, Lục sư đệ đã làm như vậy, nhất định là có nắm chắc." Phong Nguyệt Thiền quay đầu nhìn về phía Lý Bá Tiên, trấn an nói.