Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1208 - Chương 1208: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 1208: Oan gia ngõ hẹp Chương 1208: Oan gia ngõ hẹp

Lý Bá Tiên thở dài một tiếng, cuối cùng là mình vô dụng, nếu mình có tu vi Vân Hà cảnh tầng chín, hôm nay tới bao nhiêu người hắn liền giết bấy nhiêu người, tiểu sư đệ đâu cần ủy khuất như vậy?

Hắn quay đầu nhìn về phía Cự Giáp, vốn cho rằng Lục Diệp đã rời đi, Cự Giáp nhất định sẽ không an phận, không khéo còn muốn đuổi theo ra ngoài. Ai ngờ tên này chỉ yên tĩnh đứng tại chỗ, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó Cự Giáp xoay người, đi vào nhà gỗ của mình, đi tu hành.

Hôm qua Lục Diệp đã đi tìm hắn, bảo hắn ở lại chỗ này chờ...

Giống như lúc trước Lục Diệp đã bảo hắn đứng chờ tại chỗ, kết quả là hắn chờ tận hai tháng, nếu bây giờ Lục Diệp bảo hắn tiếp tục chờ đợi, vậy thì cứ chờ là được.

Không cần nghĩ quá nhiều, Lục Diệp nói cái gì hắn làm cái đó là được rồi.

"Tu hành đi." Lý Bá Tiên nói.

Tiểu sư đệ mạo hiểm để bảo vệ linh địa Giáp cấp này, tất nhiên có suy tính của hắn, nhưng không hẳn không có nguyên nhân muốn để lại cho mấy người bọn họ một hoàn cảnh tu hành tốt.

Tiểu sư đệ đã đi rồi, hắn không giúp được gì, chuyện duy nhất có thể làm chính là cố gắng tu hành, mau chóng tăng tu vi của mình lên.

Nếu như có một ngày lại gặp phải tình huống như thế này thì chắc chắn sẽ không vô lực như ngày hôm nay!

Phong Nguyệt Thiền thôi động ngọc giác đại trận, đại trận phòng hộ trong linh địa, Già Yểm đại trận bị kích phát, ngay sau đó linh địa to như vậy biến mất không thấy gì nữa.

Trong một sơn động cách Hồi Thiên linh địa hơn hai trăm dặm, Lục Diệp đột ngột xuất hiện.

Tuy mượn nhờ truyền tống trận rời đi hơn hai trăm dặm trong nháy mắt, nhưng vị trí này cũng không an toàn, người của Vạn Ma lĩnh nhất định sẽ tản ra xung quanh tìm kiếm tung tích của mình, cho nên trước mắt hắn chỉ cần làm một việc, tận lực rời xa Hồi Thiên cốc, tốt nhất là rời khỏi Thái Mãng sơn.

Việc này với hắn mà nói cũng không khó lắm, hắn có Ẩn Nặc và Liễm Tức linh văn, tuy là binh tu nhưng cũng có thủ đoạn của quỷ tu, người của Vạn Ma lĩnh có không ít, nhưng muốn tìm ra hắn cũng không dễ dàng như vậy.

Lục Diệp vừa đi ra khỏi sơn động, đang muốn lên đường thì chợt giật mình.

Ngay trước mặt hắn cách đó không xa, một gia hỏa khí tức suy yếu, sắc mặt tái nhợt, đeo mặt nạ Hắc Miêu quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt giao nhau, Lục Diệp đưa tay đè lên chuôi Bàn Sơn Đao, trên mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.

Đây không phải là quỷ tu vừa rồi sán tới gần mình hai mươi trượng sao? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy mà người này lại chạy đến đây, hơn nữa trùng hợp bị mình đụng trúng!

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Lục Diệp không biết tên quỷ tu này tên gì, xuất thân từ nơi nào, chỉ biết được một chuyện là đối phương có tu vi tầng chín.

Dưới mặt nạ Hắc Miêu, Ảnh Vô Cực lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Hắn không rõ tại sao Lục Diệp lại xuất hiện ở nơi này, còn tưởng rằng đối phương có dáng dấp tương tự với Lục Diệp.

Nhưng Hổ Phách đang ngồi xổm trên đầu vai Lục Diệp lại là một dấu hiệu bắt mắt, không lý nào lại có người giống như y hệt Lục Diệp, còn mang theo một con thú nhỏ giống như đúc.

Tên này chính là Lục Nhất Diệp!

Mặc kệ vì sao đối phương lại đột nhiên xuất hiện ở đây, đối với Ảnh Vô Cực mà nói, đều là cá lớn đưa tới cửa.

Ánh mắt hai bên chỉ giao nhau trong giây lát liền cùng nhau chuyển động.

Hai bóng người cuốn lên hai luồng cuồng phong, ầm ầm đụng vào nhau.

Chẳng biết từ lúc nào trên hai tay Ảnh Vô Cực đã xuất hiện hai thanh dao găm. Dao găm chỉ dài hơn chủy thủ ba tấc, toàn thân đen kịt không chút ánh sáng, nhìn qua không khác màu sắc của Bàn Sơn Đao là bao.

Chỉ có điều Bàn Sơn Đao được phụ nhân tự xưng Vũ đại sư kia tăng thêm một ít tài liệu khi thăng phẩm, mà màu sắc dao găm trên tay Ảnh Vô Cực là do hắn cố ý tạo thành, hắn là quỷ tu, khi tập kích giết người cần vô thanh vô tức, dao găm màu đen có thể giảm xuống không ít nguy hiểm bại lộ.

Hắn dùng một thanh dao găm ngăn cản công kích của Bàn Sơn Đao của Lục Diệp, còn thanh dao găm kia thì đâm thẳng đến cổ họng của Lục Diệp.

Tu vi cách nhau bốn cấp độ nhỏ, hắn nghĩ mãi mà không rõ Lục Diệp lấy đâu ra lá gan chủ động tấn công mình, nhưng hắn gần như có thể đoán được cảnh tượng đối phương bị mình một kích tất sát.

Nếu như hắn biết trước khi chết Hỏa Liệu Nguyên cũng nghĩ như vậy, thì tâm trạng sẽ không thoải mái như vậy.

Lực lượng hùng hồn bỗng nhiên đánh úp lại, dưới mặt nạ Hắc Miêu, vẻ mặt Ảnh Vô Cực lập tức thay đổi.

Trong nháy mắt này, hắn cảm giác mình không phải đối mặt với tầng năm, mà là một cường giả ngang mình!

Thân hình không nhịn được ngửa ra sau một chút, dao găm đâm về phía cổ họng Lục Diệp cũng mất đi độ chính xác.

Hắn vội vàng ổn định thân thể, nhưng mà đao thứ hai của Lục Diệp đã chém xuống.

Tu sĩ tranh chấp, nhất là loại tranh đấu cận thân chém giết này, thường thường sẽ xuất hiện tình huống một nước đi nhầm cả bàn đều thua.

Giờ phút này Ảnh Vô Cực đã phải trả giá vì sơ suất của mình.

Khi đao thứ hai chém xuống, lực đạo còn nặng hơn đao thứ nhất. Cánh tay Ảnh Vô Cực nắm dao găm cũng run lên, thân hình của hắn lại ngửa ra sau, lần này thậm chí lùi lại mấy bước.

Ngay sau đó là đao thứ ba, đao thứ tư...

Tiếng leng keng leng keng vang lên, mỗi một tiếng vang lên, Ảnh Vô Cực đều phải lùi lại vài bước, vốn dĩ hắn chỉ dùng một con dao găm chống đỡ, đã biến thành hai lưỡi đao.

Cánh tay tê dại, bàn tay nứt toác, trái tim Ảnh Vô Cực chìm xuống đáy cốc!

Nếu như hắn ở thời kỳ toàn thịnh, tất nhiên sẽ không chật vật như vậy, nhưng trước đó lúc lẻn vào linh địa, hắn bị vài tòa Bạo Liệt pháp trận gây thương tích, sau đó bất đắc dĩ vận dụng một loại bí thuật chạy trốn, hôm nay không nói là nỏ mạnh hết đà, nhưng có thể phát huy ra thực lực không bằng một nửa thời kỳ đỉnh phong!

Nhưng dù chỉ có một nửa thực lực, đối phó một cảnh giới tầng năm hẳn là dư xài.

Nhưng... đây là thực lực mà tầng năm có thể phát huy ra sao?
Bình Luận (0)
Comment