Chương 1214: Bản lĩnh của mình 2
Chương 1214: Bản lĩnh của mình 2
Lục Diệp không thể xác định được chuyện này, mặc dù hắn từng một chọi một giết qua một tên tầng chín, nhưng mà lần chiến đấu với Hỏa Liệu Nguyên kia, hắn dựa vào Thiên Phú Thụ ngăn cách hỏa diễm, có thể nói là mài chết Hỏa Liệu Nguyên...
Đây là tình huống đặc thù, không chuẩn được.
Nhưng muốn kích phát bí thuật hóa thú, cần rất nhiều thời gian để súc thế và cộng hưởng, cho đến tận bây giờ, Lục Diệp mới chỉ kích phát một lần.
Mặc kệ như thế nào, bây giờ hắn đã là một thành viên trong số cường giả Vân Hà cảnh, không còn là kẻ yếu đuối như lúc trước mới vào Vân Hà chiến trường, bất cứ ai cũng có thể đến ức hiếp hắn.
Đây cũng là chỗ dựa để hắn dám rời khỏi linh địa.
Dù kẻ nào dám coi thường hắn vì tu vi của hắn, tất nhiên phải trả một cái giá thật đắt.
Các tu sĩ Vạn Ma lĩnh không ngờ sự trả thù của Lục Diệp lại đến nhanh như vậy.
Đứng ở lập trường của tu sĩ Vạn Ma lĩnh, hắn rời khỏi linh địa, ẩn nấp trong Thái Mãng sơn, tất nhiên bây giờ đang trốn đông trốn tây, hoảng sợ như chó nhà có tang, việc bọn họ cần phải làm lúc này là không ngừng tìm kiếm, tìm ra tung tích của hắn, sau đó chém giết hắn.
Nhưng chỉ trong một đêm, đã có bốn năm đội ngũ biến mất.
Tu sĩ Vạn Ma lĩnh tụm năm tụm ba, kết bạn đồng hành, giúp Lục Diệp tiện thể săn giết.
Lúc còn ở Linh Khê cảnh, hắn cũng bị người đuổi giết nhiều lần như vậy, nhưng hôm nay hắn đã khác xưa.
Hồi Linh Khê cảnh bị đuổi giết, hắn vẫn chưa nắm giữ Ẩn Nặc và Liễm Tức linh văn, rất khó che giấu hành tung khi kẻ địch tìm với quy mô lớn, chỉ có thể liên tục chạy trốn, di chuyển vị trí.
Bây giờ thì khác, gia trì Ẩn Nặc và Liễm Tức linh văn có thể khiến hắn lấy thân phận binh tu thi triển thủ đoạn của quỷ tu.
Tu sĩ Vạn Ma lĩnh cảm thấy hắn là con mồi, trên thực tế hắn thấy tu sĩ Vạn Ma lĩnh mới là con mồi của hắn.
Một buổi tối, bốn năm đội ngũ mất tích, cũng không khiến quá nhiều người chú ý, những tu sĩ Vạn Ma lĩnh này đều hành động cùng đồng môn hoặc là hảo hữu của mình, rất ít giao lưu với người khác, cho nên dù bọn hắn biến mất, hầu hết mọi người cũng không biết.
Buổi tối thứ nhất như thế, buổi tối thứ hai cũng như thế, buổi tối thứ ba vẫn như thế...
Rốt cuộc bên Vạn Ma lĩnh cũng phát hiện ra sự việc không thích hợp.
Nhất là Tống Truy, lúc hắn ở cửa Hồi Thiên cốc hô hào tu sĩ Vạn Ma lĩnh, rất nhiều người đều trao đổi lạc ấn chiến trường với hắn, mỗi buổi tối những lạc ấn chiến trường này đều biến mất một nhóm, hiển nhiên không phải yêu thú gây nên, mà là người nào đó ra tay tàn độc.
Mà trong Thái Mãng sơn này, ngoài rất nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh ra, cũng chỉ có Lục Diệp!
Tên kia lợi hại như vậy sao? Tống Truy không hiểu, lại nghĩ tới những lời cuối cùng Ảnh Vô Cực nói với hắn, bảo hắn cẩn thận Lục Nhất Diệp, đối phương rất mạnh.
Tống Truy bỗng nhiên nhận ra hình như mình vẫn luôn xem nhẹ Lục Diệp, thậm chí hắn còn không biết rõ nội tình của Lục Diệp lớn đến mức nào. Nếu như những tu sĩ Vạn Ma lĩnh biến mất này đều là Lục Nhất Diệp giết chết, vậy thì thực lực của người này tuyệt đối còn mạnh hơn dự liệu của hắn.
Điều càng khiến cho hắn cảm thấy bực bội chính là mấy ngày nay, hắn vẫn không thể tìm được hành tung của Lục Diệp. Từ khi hắn rời khỏi Hồi Thiên cốc thông qua truyền tống trận, hình như tên này đã hoàn toàn bốc hơi.
Nhưng Tống Truy biết Lục Diệp vẫn còn ở Thái Mãng sơn!
Nếu những tu sĩ Vạn Ma lĩnh biến mất kia thật sự là bút tích của hắn, vậy tất nhiên hắn vẫn sẽ tiếp tục hành động.
Đêm thứ tư buông xuống...
Lần này Tống Truy có chuẩn bị, cố ý liên hệ với những tu sĩ Vạn Ma lĩnh kia, hỏi thăm vị trí của bọn họ, sau đó yên tĩnh chờ đợi.
Khi bên trong ấn ký chiến trường chợt có một lạc ấn biến mất, Tống Truy lập tức bay lên trời, lao thẳng về một hướng, mấy người khác cũng theo sát phía sau.
Nhưng khi hắn dẫn theo mấy sư đệ sư muội chạy tới, dĩ nhiên đã muộn, mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất, máu tươi lênh láng khắp nơi.
Hắn cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện vết thương trí mạng trên người bọn họ đều là vết đao, hơn nữa từ dấu vết ở hiện trường, cuộc chiến không kéo dài quá lâu.
Một đội ngũ bốn người đều là tu sĩ tầng sáu tầng bảy, phối trí rất tốt, một tên tầng năm như Lục Nhất Diệp kia có thể giết nhiều người trong khoảng thời gian ngắn như vậy sao?
Hay là bên cạnh hắn có trợ thủ?
Nhưng Lục Nhất Diệp rời khỏi Hồi Thiên cốc một mình, bên cạnh hắn có thể có trợ thủ gì chứ?
Hắn không hiểu rất nhiều thứ, chỉ biết được một điều duy nhất, đó là thực lực của Lục Diệp thật sự mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Ngay khi Tống Truy đang trầm tư, một đạo lưu quang cách đó không xa xẹt qua, giống như phát hiện bọn họ, lưu quang kia thay đổi phương hướng rơi xuống gần bọn họ, lộ ra một bóng người.
Người nọ hơi gật đầu với Tống Truy:
"Tống huynh!"
"Tự Tại huynh."
Người tới tên là Ninh Tự Tại, cũng là tầng chín, xuất thân từ một tông môn nhị phẩm ở U Châu, trước đây đã gặp nhau ở Hồi Thiên cốc, trước kia cũng từng quen biết Tống Truy, đương nhiên là không xa lạ gì.