Chương 1216: Rời khỏi Thái Mãng sơn 2
Chương 1216: Rời khỏi Thái Mãng sơn 2
Trong Hồi Thiên linh địa, Lý Bá Tiên kiểm tra tin tức của Lục Diệp, thở phào một hơi.
Dù mấy ngày nay Lục Diệp không nói cho hắn biết nhiều thứ, nhưng hắn cũng biết nếu Lục Diệp vẫn ở lại Thái Mãng sơn, tất nhiên là đang trả đũa tu sĩ Vạn Ma lĩnh. Bây giờ nghe hắn nói muốn rời khỏi Thái Mãng sơn, rốt cuộc cũng có thể yên lòng, chuyện này cho thấy tiểu sư đệ sẽ không tiếp tục đấu trí đấu dũng với đám người Vạn Ma lĩnh kia.
Tuy sau khi rời khỏi Thái Mãng sơn, Lục Diệp chắc chắn vẫn sẽ bị trận doanh Vạn Ma lĩnh chú ý, nhưng nói chung cục diện sẽ không tệ hơn hiện tại.
Đối với hắn, việc Lục Diệp quyết định rời khỏi Thái Mãng sơn chính là chuyện tốt.
"Chú ý an toàn, gặp chuyện không giải quyết được thì nghĩ đến Y Y!"
Thấy tin tức sư huynh trả lời, Lục Diệp bật cười.
Ý trong lời nói của sư huynh rõ ràng là bảo mình đừng vọng động, nếu như mình chết, Y Y nhất định cũng sẽ tan thành mây khói.
Lục Diệp kết thúc truyền tin với Lý Bá Tiên, lại truyền tin tức cho Cự Giáp, dặn hắn phải ở lại linh địa tu hành cho tốt, không được tùy tiện chạy loạn, trước khi có bất kỳ quyết định nào thì hắn phải thương lượng với tứ sư huynh hoặc là đưa tin hỏi lại mình.
Cự Giáp trả lời đơn giản rõ ràng, chỉ có một chữ "Được!"
Sắc trời sáng tỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến Lục Diệp. Hắn có thể gia trì Ẩn Nặc và Liễm Tức linh văn cho mình bất cứ lúc nào, cho nên chỉ cần cẩn thận, hắn sẽ không bị người nào phát hiện ra.
Lục Diệp bước lên lộ trình, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Lại lẻ loi trơ trọi một mình.
Từ khi bắt đầu tu hành, phần lớn thời gian hắn đều duy trì trạng thái cô đơn lẻ bóng này, có một đoạn thời gian cùng hành động với Cự Giáp nhưng cũng không duy trì được bao lâu.
Được tuyền linh Giáp cấp, ở chỗ sâu trong Thái Mãng sơn, lại có tứ sư huynh và Phong Nguyệt Thiền làm bạn, hắn vốn tưởng rằng ngày như vậy có thể kéo dài đến khi hắn tấn thăng Chân Hồ cảnh.
Nhưng mà cuối cùng có rất nhiều chuyện không như ý, lúc này mới qua mấy tháng, hắn lại một mình lên đường.
Hồi tưởng lại thời gian ngắn ngủi ở trong linh địa, tuy ngày thường tất cả mọi người đều tu hành, không giao lưu nhiều, nhưng loại cảm giác này lại khác, bên cạnh có người, dù gặp chuyện gì cũng có đối tượng để thương nghị và trợ giúp, hơn nữa đó còn là mấy người trong những người thân mật nhất với mình trên thế giới này.
Cũng may mặc dù hắn vẫn luôn lẻ loi một mình, nhưng chưa bao giờ cô đơn.
Bởi vì Hổ Phách và Y Y vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Cho đến ngày nay, Lục Diệp cảm thấy rất may mắn vì mình có thể gặp được Hổ Phách và Y Y, lại càng thấy may mắn vì mình đã mang hai người bọn họ ra khỏi Thanh Vân sơn, lúc này mới có thể có hai tiểu đồng bọn vẫn luôn không rời bỏ hắn, cùng nhau trưởng thành, cùng trải qua đủ loại khó khăn trắc trở.
Lục Diệp bỗng nhiên biến mất, khiến cho Tống Truy và các cường giả như Ninh Tự Tại cảm thấy có gì đó không đúng.
Mấy ngày trước, mỗi đêm bên Vạn Ma lĩnh đều có một số người mất tích, nhưng hai ba ngày gần đây không còn ai bị giết nữa.
Tất cả dấu hiệu cho thấy Lục Diệp đã rời đi!
Điều này làm cho đám cường giả tầng chín vẫn luôn tìm kiếm tung tích Lục Diệp mà không có kết quả cam tâm thế nào được? Có thể không cam tâm nhưng làm gì được bây giờ? Từ đầu đến cuối bọn họ không thể tìm thấy hành tung của Lục Diệp, chỉ có thực lực cường đại nhưng không có đất dụng võ.
Lúc này, Lục Diệp đã đi tới một nơi gần bên ngoài Thái Mãng sơn.
Mấy ngày nay đi lại không dễ dàng, chủ yếu là càng đi ra ngoài, số lượng tu sĩ Vạn Ma lĩnh lại càng nhiều.
Lúc trước, khi tin tức Lục Diệp và linh địa ở Hồi Thiên cốc truyền ra ngoài, có rất nhiều tu sĩ đã tới nơi này, nhưng có một số tu sĩ không đủ thực lực, không thể đi sâu vào trong, hơn nữa số lượng tu sĩ như vậy là nhiều nhất...
Điều này làm bên ngoài Thái Mãng sơn có thể thấy bóng dáng tu sĩ Vạn Ma lĩnh khắp mọi nơi, hơn nữa tất cả đều là dưới tầng sáu.
Lục Diệp không phức tạp hóa vấn đề, hắn đã quyết tâm rời khỏi Thái Mãng sơn, đương nhiên sẽ không để lộ hành tung của mình. Chỉ cần hắn rời khỏi Thái Mãng sơn, từ nay về sau trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi, Vân Hà chiến trường rộng lớn như vậy, đeo mặt nạ, giấu Hổ Phách đi, không ai có thể tìm ra hành tung của hắn.
Đợi đến khi tu vi đến tầng tám, tầng chín, với nội tình của hắn thì có thể hoành hành không sợ, đến lúc đó ai còn dám chọc đến hắn, dù là phân, hắn cũng phải giẫm mấy phát!
Trên đường đi, Y Y bỗng nhiên hiện ra thân hình từ gần đó.
Mấy ngày nay, Lục Diệp có thể yên ổn tiến lên, ngoài nhờ một phần tác dụng của Ẩn Nặc và Liễm Tức linh văn của hắn, nguyên nhân lớn nhất vẫn là Y Y.
Nàng dò đường phía trước, bất kỳ động tĩnh nào cũng có thể lập tức phát hiện ra, có thể khiến Lục Diệp tránh đi rất nhiều rắc rối không cần thiết.
"Lục Diệp Lục Diệp, bên kia có sơn động."
Mấy ngày nay, Y Y phụ trách dò đường phía trước, đồng thời cũng phụ trách tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi. Nếu nàng cố ý trở về nói với Lục Diệp, vậy nơi đó chắc chắn rất thích hợp để nghỉ ngơi và hồi phục.
"Làm tốt lắm."
Lục Diệp tán thưởng:
"Đi xem một chút."
Trên mặt Y Y tràn ngập ý cười, vẻ mặt dương dương đắc ý, thân hình nhẹ nhàng bay lượn, đi phía trước dẫn đường.
Đi tới chỗ cách đó vài dặm, quả nhiên tìm được một sơn động, vị trí rất bí mật, chỗ cửa động mọc cỏ hoang cao bằng một người, nếu không phải cẩn thận điều tra, đúng là không phát hiện được.