Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1217 - Chương 1217: Hành Tung Của Lục Diệp

Chương 1217: Hành tung của Lục Diệp Chương 1217: Hành tung của Lục Diệp

Lục Diệp đi vào cửa hang, tiến sâu vào bên trong, hắn dần dần phát hiện được một vài chỗ không thích hợp.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một sơn động ẩn nấp, có thể dùng để nghỉ ngơi, nhưng sơn động này thật sự rất sâu.

Lục Diệp trầm tư suy nghĩ, đi đến một bên quan sát qua một chút, vách đá hai bên thông đạo này có dấu vết khai thác, hơn nữa nhìn dấu vết này, hiển nhiên là đã có từ lâu.

Nơi này nào phải sơn động gì, đây rõ ràng là một hầm mỏ!

Lúc trước, khi Lục Diệp từng làm quáng nô ở Tà Nguyệt cốc, quanh năm suốt tháng ra vào hầm mỏ, cho nên nơi này có phải là hầm mỏ hay không, hoàn toàn không thể gạt được con mắt của hắn.

Có lẽ rất nhiều năm trước, nơi này tích chứa khoáng vật có giá trị gì đó, sau đó bị các tu sĩ nghĩ biện pháp khai thác, khai thác khoáng vật xong để lại hầm mỏ này.

Vân Hà chiến trường, thậm chí là trong Linh Khê chiến trường có rất nhiều nơi như vậy, cho nên cũng không hiếm lạ gì.

Lục Diệp cũng không có tâm tư gì với nơi này, bởi vì thời gian tồn tại của hầm mỏ này không ngắn, cho dù trước kia có khoáng vật nào có giá trị xa xỉ, cũng đã sớm bị khai thác sạch sẽ, làm sao đến phiên hắn?

Tiếp tục đi sâu vào bên trong thêm mấy dặm đường, một cái hầm mỏ cực lớn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.

Đây là một không gian rất rộng rãi, còn lớn hơn không gian chiếm cứ của Hồi Thiên linh địa một chút, hơn nữa tính toán vị trí, nơi này đã xâm nhập vào trong lòng núi.

Khoáng vật nơi đây từng cất chứa nhất định có giá trị cực lớn, nếu không sẽ không đến mức bị móc rỗng thế này.

Trong hầm mỏ là một màu đen kịt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Lục Diệp quan sát.

Hắn đánh giá hầm mỏ bị vét sạch này, một ý nghĩ mơ hồ bỗng nhiên dâng lên trong lòng, ý nghĩ này càng ngày càng rõ ràng.

"Lục Diệp, buổi tối chúng ta nghỉ ngơi ở đây?" Y Y đã dạo qua một vòng trong hầm mỏ, cũng không phát hiện đồ vật gì nguy hiểm. Ngược lại, nơi đây có dấu vết của một vài người để lại, xem ra trước kia cũng có người từng phát hiện nơi này, nên nghỉ ngơi ở đây.

Tuy rằng cửa động của hầm mỏ này bị che giấu, nhưng tóm lại vẫn có người có thể phát hiện ra.

"Không!" Lục Diệp lắc đầu.

"Hả?"

"Chúng ta lại đi tặng cho Vạn Ma lĩnh một phần đại lễ!"

Vốn dĩ Lục Diệp đã săn giết mấy đêm ở chỗ sâu trong Thái Mãng sơn, giết không ít tu sĩ Vạn Ma lĩnh, thậm chí trong đó còn có tu sĩ tầng tám, hắn cũng không có quá nhiều ý tưởng, chủ yếu là do thực lực không đủ, có nghĩ cũng vô dụng, cho nên hắn quyết định rời khỏi Thái Mãng sơn.

Nhưng sau khi nhìn thấy hầm mỏ này, một kế hoạch không thể kiềm chế nổi lên trong lòng, nếu kế hoạch này có thể áp dụng, tất nhiên có thể giáng cho những tu sĩ Vạn Ma lĩnh đang tìm kiếm hắn một đòn nặng nề!

Nhất là một tu sĩ tầng chín như Tống Truy, nếu đối đầu trực diện, Lục Diệp không phải đối thủ, nhưng nếu trù tính thích đáng, chưa hẳn hắn đã không có cơ hội giết y!

Đúng như Lục Diệp nghĩ trước đó, ở một nơi như Vân Hà chiến trường, báo thù phải báo thù sớm, tốt nhất là không để qua đêm, nếu không một khi bỏ lỡ, sau này muốn báo thù cũng chưa chắc có cơ hội.

Xoay người bước ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng.

Tuy rằng Y Y không biết rốt cuộc Lục Diệp muốn làm gì, nhưng chỉ thấy biểu hiện của hắn, nàng đã biết hắn lại có chủ ý quỷ quái gì đó, cho nên không hỏi nhiều, chỉ theo sát phía sau.

Lục Diệp bỏ ra một ngày chuẩn bị.

Trong một ngày này, các tu sĩ Vạn Ma lĩnh vẫn tìm kiếm bóng dáng của hắn trong Thái Mãng sơn, nhưng không thu hoạch được gì.

Ở một nơi nào đó trong Thái Mãng sơn, mấy đồng môn của Tống Truy đang nghỉ ngơi, Tống Truy thì truyền tin cho một vài tu sĩ, hỏi thăm tình huống bên bọn họ.

Một lát sau, Tống Truy thở dài.

Ba ngày, trong ba ngày này, ngoại trừ mấy tu sĩ xui xẻo gặp phải yêu thú cường đại không thể địch nổi nên bị giết, Vạn Ma lĩnh không có hao tổn quá lớn.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Lục Diệp thực sự đã rời khỏi Thái Mãng sơn.

Mặc dù không cam lòng, nhưng hắn cũng không thể làm gì.

Trước đó Lục Diệp chủ động rời khỏi linh địa, cho bọn họ cơ hội đuổi giết, nhưng bọn họ không tận dụng được! Mấy trăm tu sĩ Vạn Ma lĩnh, đến bây giờ ngay cả cái bóng của Lục Diệp cũng không thấy.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tống Truy lại biết hành động lần này đã hoàn toàn thất bại, vốn dĩ phần thưởng khổng lồ tưởng chừng có thể đạt được dễ như trở bàn tay cuối cùng lại bay mất dưới mí mắt mình.

Bây giờ Lục Nhất Diệp đã rời khỏi Thái Mãng sơn, tất nhiên sau này sẽ hành sự càng thêm cẩn thận, muốn tìm ra bóng dáng của hắn sẽ rất khó khăn.

Ngay khi hắn đang nghĩ như vậy, một sư đệ cách đó không xa bỗng nhiên mở mắt, giơ tay điểm vào ấn ký chiến trường của mình, có tin tức truyền đến.

Sư đệ kia dò xét một chút, sắc mặt lập tức biến đổi, ngẩng đầu nhìn Tống Truy:

"Sư huynh, tìm được hành tung của Lục Nhất Diệp!"

Tống Truy vốn đã từ bỏ việc đi tìm Lục Diệp, đột nhiên nghe nói như thế, bỗng thấy một tia hy vọng, vội vàng hỏi:

"Ở đâu?"

"Ở bên ngoài Thái Mãng sơn, hơn nữa hình như hắn bị thương! Thương thế không nhẹ!"

"Bên ngoài Thái Mãng sơn..." Tống Truy lẩm bẩm một tiếng, có thể đối kháng, ba ngày qua, bên Vạn Ma lĩnh không xuất hiện thêm tổn thất nào nữa, từ đó có thể thấy Lục Nhất Diệp đã rời khỏi nơi này ba ngày trước, lúc này vừa vặn chạy ra bên ngoài Thái Mãng sơn.

"Vừa đi vừa nói chuyện!" Tống Truy nói xong, lập tức tế ra Linh khí phi hành, phóng lên trời.
Bình Luận (0)
Comment